Trong lúc nhất thời, thiên điện yên tĩnh tới mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Ngụy La thậm chí có thể ngửi được mùi tanh nồng, đầu óc nàng trống rỗng, không biết phải làm gì. Lòng bàn tay ướt nhẹp, vừa dính vừa nóng, nàngkhông dám nhúc nhích, sợ Thường Hoằng ở bên ngoài nghe được động tĩnh.Ngụy La thật sự muốn khóc, đây là chuyện gì chứ? Nếu không phải TriệuGiới, nàng cũng không rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy…
Ngụy La tức giận nhìn Triệu Giới trước mặt, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đá hắn một cái.
Thế mà Triệu Giới hoàn toàn không biết trong đầu nàng đang nghĩ gì, cúiđầu chôn ở cổ nàng, nghiêng đầu liếm dái tai nàng, từ từ gặm cắn, cóchút chưa thỏa mãn.
Hắn có thể thỏa mãn sao? Mới được một nửa đã bị cứng rắn bức ra, là nam nhân đều chịu không nổi loại đả kích này.
Ngụy La mới mặc kệ hắn, đến lúc nào rồi còn muốn vành tai và tóc maichạm nhau? Nàng nghiêng đầu né tránh, che miệng Triệu Giới lại, đẩy hắnra, vừa làm vừa nhanh chóng nghĩ xem nên làm sao bây giờ!
Ngụy Thường Hoằng đứng bên ngoài không thấy trả lời, đi tới bên cạnhgiường, dừng lại hỏi: “Tỷ đang ngủ sao?” Nói xong liền muốn vén rèm lên.
Ngụy La vội vàng đẩy Triệu Giới vào trong góc giường, nhấc chăn mẫu đơnlên trùm kín hắn! Làm xong hết cũng vừa lúc Ngụy Thường Hoằng nhấc mànlên, nàng kéo màn hai bên ra, chỉ hé ra gò má phiếm hồng và gương mặtnhỏ nhắn, mắt to sáng ngời, không giống như mới ngủ dậy chút nào:“Thường Hoằng, đệ về rồi sao? Cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-su-dung-sung-phi/565849/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.