Ai vậy chứ? Ngụy La che mũi, buồn bực nghĩ. Lúc này mọi người đều đang dự tiệc ởDung Hoa Điện, đáng lẽ không có ai tới nơi này mới đúng. Nàng nhìn thấyngười này mặc Hồ phục, tướng mạo cũng không giống với người TrungNguyên, lại nghĩ tới các nhân vật chính của cung yến ngày hôm nay, NgụyLa lờ mờ có thể đoán được thân phận của người này. Có thể tự do đi lại trong lúc cung yến, lại trẻ tuổi, hẳn là Tứ Hoàng tử Ổ Nhung? Nghĩ đến đây, Ngụy La nhất thời có chút do dự, nàng không biết là nênđứng dậy hành lễ, hay nên giả bộ không biết thân phận của hắn ta, tiếptục ngồi đây. Hơn nữa, nàng không thích ánh mắt người này, quá lộ liễu,không biết thu liễm, hệt như dã thú ăn thịt người. Cuối cùng Ngụy La quyết định coi như không biết hắn là ai, nàng lấy khăn lụa ra, ngẩng đầu lau đi máu mũi. Động tác thuần thục lại lạnh nhạt,một chút bối rối cũng không có. Mặc Sĩ Chân ung dung nhìn nàng, lần đầu tiên hắn ta gặp gỡ một nữ nhân dưới tình huống thế này. Đối phương chảy máu mũi, bộ dáng chật vật đáng thương, vậy mà hắn ta lại thấy có chút đáng yêu. Nữ nhân này đẹp hơn hẳn cơ vũ trong Dung Hoa Điện, tóc đen da trắng, mắt ngọc mày ngài, gương mặt nhỏ nhắn cỡ bằng bàn tay tinh xảo lung linh.Đôi môi hồng phấn càng xinh đẹp động lòng. Trong mắt Mặc Sĩ Chân xẹt qua một chút kinh diễm, hóa ra nữ tử Trung Nguyên đều đẹp vậy sao? Chỉ nhìn thôi liền khiến hắn ta có khát vọng chiếm lấy. Quan hệ giữa nàng và Triệu Giới là thế nào? Triệu Giới là người lãnh đạm bạc tình, lúc đối mặt với nàng lại có chút sốt ruột. Xem ra là mộtngười vô cùng quan trọng với Triệu Giới, ngẫm lại cũng đúng thôi, tiểumỹ nhân tuyệt sắc như vậy, ai nhìn mà không muốn thương yêu? Mặc Sĩ Chân tính mở miệng, đã thấy tiểu cô nương hướng về phía hắn mà kêu lên: “Đại ca ca”. Triệu Giới từ phía sau Mặc Sĩ Chân đi tới, hàng mi cau lại, thần sắckhông tốt chút nào. Hắn không chào hỏi Mặc Sĩ Chân, ngồi xuống bên cạnhNgụy La, đem khăn tay thấm nước lạnh xoa lên trán nàng: “Sao lại ngồidậy?” Ngụy La lại lần nữa nằm xuống, cầm lấy tay áo hắn nói: “Lúc nãy muội cho rằng ca ca trở lại”. Triệu Giới trầm mặc, nghiêng đầu nhìn về phía sau, lạnh giọng hỏi: “Sao Tứ hoàng tử lại ở chỗ này?” Mặc Sĩ Chân nhìn đủ rồi, cuối cùng cũng tới phiên hắn ta xuất hiện. Hắnta khí định thần nhàn tới gần, nghiêng người dựa lên cột trụ sơn vàngkhắc rồng, ánh mắt đầy ý tứ nhìn Ngụy La và Triệu Giới, lại cười cườinói: “Bản vương thấy Tĩnh Vương điện hạ vội vội vàng vàng, còn tưởngngươi sợ thua trong trận thi đấu cưỡi ngựa bắn tên lần này nên mới tớiđây khuyên nhủ. Không nghĩ tới là bản vương hiểu sai ý, quấy nhiễuchuyện tốt của Tĩnh Vương”. Nói xong, hắn ta xoay người, hỏi Ngụy La:“Không biết vị này là?” Không thể không nói, những lời này của Mặc Sĩ Chân thật cuồng vọng,giống như hắn ta chắc chắn là mình sẽ thắng vậy. Hắn ta khuyên nhủ gìchứ, rõ ràng là tới khiêu khích. Triệu Giới mặt không đổi sắc, đôi mắt phượng không có chút gợn sóng nào, không có bất kỳ phản ứng gì với lời nói của hắn ta. Miệng nói vài lời hùng hổ ai làm chẳng được? Thời khắc mấu chốt vẫn làphải dựa vào bản lĩnh thật sự. Triệu Giới khinh thường không thèm chấpnhặt với loại người này, cuối cùng ai thắng ai thua, ở trận đấu liền cóthể thấy rõ. Triệu Giới không để ý tới sự khiêu khích của Mặc Sĩ Chân, nhưng không có nghĩa sẽ để hắn ta không kiêng nể gì mà ngắm nhìn Ngụy La. Triệu Giớinói: “Tứ hoàng tử có hứng thú với Vương phi của bản vương sao?” Mặc Sĩ Chân nghe vậy liền có chút kinh ngạc. Hắn ta nghe nói Nhị Hoàng tử Đại Lương Tĩnh Vương còn chưa thành gia,một mình cô đơn, sao nhanh như vậy đã có Vương phi rồi? Hơn nữa tiểu cônương kia nhìn không lớn lắm, nhiều nhất mới mười bốn, mười lăm, TriệuGiới nói thế nào cũng hai lăm rồi, đây không phải là trâu già gặm cỏ non sao? Hay là người Hán đều thích như thế? Mặc Sĩ Chân vừa nghĩ, lại vừa ở một bên làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, ômquyền nói: “Hóa ra là Tĩnh Vương phi, thứ cho bản vương thất lễ”. Ngụy La không có phản ứng gì. Không lâu sau, Triệu Lưu Ly và thái y chạy tới, thái y để hòm thuốcxuống, nhìn nhìn Ngụy La xem xét tình hình. May là lúc này máu mũi đãchảy ít lại, không lợi hại như lúc đầu. Thái y lấy mấy khối băng xoa lên trán nàng, lại dùng ít bông để vào miệng nàng, muốn nàng cắn giữa răng. Một lát sau, máu mũi cũng không chảy nữa. Thái y vừa thu dọn đồ đạc vừa dặn dò: “Thân thể Tứ tiểu thư không cầnđại bổ, sau này vẫn nên dùng ít mấy loại như long nhãn thì tốt hơn”. Ngụy La hậm hực gật đầu. Triệu Lưu Ly ngồi bên cạnh nàng, áy náy lau vết máu trên cằm Ngụy La,nói xin lỗi: “A La, đều tại ta… Nếu ta biết rõ ngươi không chịu nổi bổdưỡng như vậy nhất định không để ngươi uống thang thuốc kia”. Dù sao cũng qua rồi, Ngụy La cũng không có ý trách Triệu Lưu Ly, nàng ấy cũng là có ý tốt. Hôm nay Ngụy La chảy không ít máu, chẳng có chút tinh thần nào, yếu ớt nói: “Được rồi, chỉ cần ngươi đừng bổ máu cho ta nữalà được”. Triệu Lưu Ly thật sự đang có ý này, nàng vừa rồi còn nghĩ muốn đưa choNgụy La chút thức ăn bổ máu. Nghe Ngụy La nói vậy, liền có chút chột dạ. Cho dù là như vậy, Lưu Ly vẫn bí mật kêu cung nữ bỏ không ít hà thủ ô,đảng sâm… lặng lẽ bỏ vào xe ngựa Phủ Anh Quốc Công, chờ Ngụy La pháthiện thì đã muộn rồi. **** *** *** Động tĩnh ở Tân Nhạn Lâu kinh động không ít người, chốc lát sau Ngụy Thường Hoằng và Lương Ngọc Dung đều chạy tới. Lương Ngọc Dung vốn rất lo lắng, thấy Ngụy La không việc gì cũng yên lòng hơn một chút. Lúc này cung yến còn chưa kết thúc, Ngụy La không thể trở về, Triệu LưuLy liền kêu người dọn dẹp thiên điện của Thần Hoa Điện cho nàng nghỉngơi. Ngụy Thường Hoằng tự mình ôm Ngụy La tới thiên điện, cẩn thận đặtnàng lên giường, đắp chăn gấm lên: “A La, tỷ nghỉ ngơi cho tốt, lát nữacung yến kết thúc đệ sẽ tới gọi tỷ”. Ngụy La nhẹ nhàng ừ một tiếng, mắt khép lại. Trong lòng Ngụy Thường Hoằng còn không yên tâm, vì thế hắn ở một bên coi chừng an toàn cho Ngụy La, một tấc cũng không rời. Ngay cả Triệu Lưu Ly muốn gặp Ngụy La cũng không được, đừng nói là Triệu Giới. Ngụy Thường Hoằng ngồi ở tú đôn bằng gỗ tử đàn bên cạnh giường, nhìn ngó xung quanh. Không lâu sau có một cung nhân mặc xiêm y màu đỏ tía đi vào, hành lễ với Ngụy Thường Hoằng nói: “Ngụy Lục công tử, Quốc Công Gia có việc tìmngài, xin ngài đi Dung Hoa Điện một chuyến”. Ngụy Thường Hoằng hỏi: “Là chuyện gì?” Cung nhân lắc đầu, tỏ ý không biết. Ngụy Thường Hoằng chỉ có thể đứng dậy, dịch góc chăn cho Ngụy La rồi mới rời đi. Thường Hoằng mới vừa rời đi, Triệu Giới đứng ở đằng sau tấm bình phongbằng gỗ hoa lê khắc hoa văn chim khách đậu trên cành, hắn đang muốn đira nhìn nàng một chút, không ngờ có người động tác còn nhanh hơn hắn. Cao Đan Dương đã thay xiêm y, cũng không rời khỏi hoàng cung, mà lưu lại nghỉ ngơi ở Khánh Hi Cung. Nàng ta là cháu gái bên ngoại của Trần Hoàng Hậu, bình thường cũng hay nghỉ ngơi ở Khánh Hi Cung, cung nhân ở đâytập mãi thành quen, sẽ không nói gì. Cao Đan Dương biết Ngụy La cũng ởđây, không áp chế được xúc động trong lòng, cuối cùng vẫn tới. Cao Đan Dương đứng bên cạnh giường, nhìn người đang ngủ trên giường,tiểu cô nương với vẻ mặt bình thản, trong lòng nàng ta dâng lên muôn vàn khổ sở. Dựa vào cái gì Ngụy La có thể thuận lợi có nhiều thứ như vậy?Dựa vào cái gì có thể cướp đồ của nàng ta? Ngay cả dì của nàng ta làHoàng Hậu vốn yêu thương nàng ta bây giờ cũng thiên vị Ngụy La. Cao Đan Dương thật hi vọng Ngụy La chưa từng xuất hiện trên đời. Một khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, liền không cách nào áp chế nỗi.Cao Đan Dương giơ hai tay lên, đặt bên cổ Ngụy La, kìm lòng không đượctừ từ bóp lại. Ánh mắt nàng ta vô cùng phức tạp, vừa oán giận lại vừa bi thương, giống như làm như vậy là bất đắc dĩ, lại như là có nỗi khổ tâm. Triệu Giới đứng sau bình phong thấy một màn như vậy, ánh mắt bỗng nhiêntrầm xuống. Hắn muốn lớn tiếng quát lên, chỉ có điều tiểu cô nương đang nhắm mắt nằm trên giường lại không báo trước mở miệng hỏi: “Cao tỷ tỷ,muội chết rồi có ích gì với tỷ không?” Cao Đan Dương hoảng sợ, tay vươn ra quên rút về, vẫn giữ nguyên tư thế cũ. Ngụy La từ từ mở mắt, đôi mắt hạnh xinh đẹp không chút gợn sóng, giốngnhư có thể nhìn thấu lòng người. Khóe môi nàng cong lên thành một nụcười, cho dù gương mặt nhỏ tái nhợt nhưng khí thế trên người lại khôngthua kém ai. Nàng bình tĩnh hỏi ngược lại: “Không phải tỷ muốn bóp chếtmuội sao?” Cao Đan Dương bừng tỉnh hoàng hồn, vội vàng rút tay về, muốn duy trì chút hình tượng còn sót lại: “Không, ta chỉ là…” Ngụy La không ngồi dậy, đôi mắt đen lúng liếng lay động, nhìn chằm chằmmàn hoa hồng dệt kim xòe ra trên đỉnh đầu, khóe môi cong cong có chútchâm chọc. Nàng nói thay Cao Đan Dương: “Tỷ hận muội, lại ghen tị, hậnmuội không thể chết đi, đúng không?” Ngụy La nói mấy lời này cũng khôngthèm để ý tới vẻ mặt trắng bệch của Cao Đan Dương, tiếp tục nói: “Nếumuội là tỷ, muội nhất định sẽ không chọn cách này mà ra tay. Bởi vìtrong điện chỉ có hai chúng ta, muội chết rồi, tỷ cũng không thoát khỏiliên can”. Cao Đan Dương mở to mắt, khiếp sợ nhìn Ngụy La, vậy mà có thể bình tĩnh đến thế. Ngụy La bỗng nhiên cười lên, hai má lúm đồng tiền dịu dàng, xinh đẹpđáng yêu: “Vì sao Cao tỷ tỷ muốn giết muội? Là vì muốn gả cho Tĩnh Vương ca ca sao? Nhưng tỷ có phải nghĩ sai rồi không, nếu muội chết đi, tỷcho rằng Tĩnh Vương ca ca sẽ cưới tỷ sao?” Sắc mặt Cao Đan Dương vừa tái nhợt lại vừa trắng bệch, nàng ta thấy hổthẹn giống như bị người bốc trần. Nàng ta tựa vào đầu giường, hốc mắtphiếm hồng: “Sao ngươi biết ta sẽ không…”. “Bởi vì hắn không thích ngươi”. Đôi mắt Ngụy La trong suốt, đôi mắt ngập nước động lòng người, lời nói ra cũng rất tàn nhẫn: “Nếu Tĩnh Vương caca thích tỷ, cần gì kéo dài tới như vậy? Tỷ hẳn là không biết, lúc TĩnhVương ca ca ở với muội, hận không thể lúc nào cũng ở bên cạnh muội, lạichờ không được tới nhà muội cầu hôn, còn có thể nói những lời tâm tìnhêm tai. Tỷ biết tại sao không? Bởi vì hắn thích muội nha!” Cao Đan Dương sững sờ, bị lời nói của Ngụy La kích động không nhẹ, saukhi lấy lại tinh thần, ngữ khí của nàng ta có chút kịch liệt: “Ta thíchbiểu ca ca mười năm, so với ngươi tình cảm của ta với huynh ấy sâu hơnrất nhiều, vì cái gì cố tình lại là ngươi? Tại sao ngươi lại gả chohuynh ấy, ta rõ ràng phù hợp hơn, hiểu rõ huynh ấy hơn…”. Nhưng như thế thì có ích gì? Nàng ta tự mình tình nguyện, sao lại bắt người khác phải cảm kích? Ngụy La chậm chạp nói chuyện không đâu: “Muội cũng hiểu rõ Thường Hoằng, muội và Thường Hoằng từ khi sinh ra liền ở cùng nhau, biết nhau gầnmười lăm năm. Nếu theo Cao tỷ tỷ nói, vậy muội có phải cũng nên gả choThường Hoằng không?” Cao Đan Dương nghẹn lời, đúng là bị Ngụy La khiến cho không cách nào phản bác được. Đôi mắt hạnh cong cong lại giống như một dòng nước đang chảy: “Mặc dùmuội quen biết Triệu Giới không lâu như tỷ, cũng không thích hắn sớm như tỷ. Nhưng bọn muội sẽ thành người thân, thời gian bên nhau cũng dàihơn, có lẽ còn là cả đời. Đến lúc đó, muội sẽ hiểu rõ hắn hơn tỷ, cũngthích hắn hơn tỷ”. Cao Đan Dương không nói được lời nào. Nàng ta vốn tới để tuyên bố chủ quyền, nhưng lại bị Ngụy La phản báckhông cách nào nói tiếp. Cho dù nàng ta tới đây, vẫn thua đến rối tinhrối mù. Cao Đan Dương bất động hồi lâu, cuối cùng xoay người rời đi. *** *** *** Sau tấm bình phong, Triệu Giới đứng chắp tay, đôi môi mỏng vô thức cong lên thành một nụ cười. Hắn không nghĩ sẽ nghe được mấy lời này từ miệng Ngụy La, lại không biết hóa ra nàng có suy nghĩ như vậy. Cả đời, hai chữ này nghe thật mê người. Bọn họ chung đụng tới giờ đều là hắn chủ động, lúc hắn muốn thân mật,nàng lúc nào cũng cự tuyệt. Triệu Giới cho rằng Ngụy La không thích hắn, thời gian này hắn cũng thu liễm ít nhiều, hắn nghĩ chờ bọn họ thànhthân rồi mới hảo hảo mà thương yêu nàng, bây giờ chỉ sợ là nhịn khôngđược. Triệu Giới nói với Chu Cảnh: “Nói với mẫu hậu, Hoàng đế Ổ Nhung muốn liên hôn, điều kiện của Cao Đan Dương rất thích hợp”. Chu Cảnh lập tức hiểu ý của hắn, ở trong lòng tiếc thầm một trận thay Cao Đan Dương rồi xoay người lui xuống. Ổ Nhung cách Đại Lương trăm ngàn dặm, đường xá lại gian khổ, nếu đi đếnnơi đó rồi, đời này chưa hẳn có thể về lại Thịnh Kinh Thành một lần. Xem ra lần này vương gia quả thật tức giận. Triệu Giới đi ra khỏi bình phong, Ngụy La vẫn nhìn chằm chằm đỉnh màn tới xuất thần, không biết nàng đang nghỉ gì. Ngụy La chuyển tầm mắt, chợt thấy thân ảnh của hắn, vô thức nói: “Ồ?” Triệu Giới cởi ủng màu mực xuống, không nói lời nào ngồi lên giường. Ngụy La không hiểu hắn có ý gì, mở to mắt hỏi: “Sao Đại ca ca lại ở đây? Không ở Dung Hoa Điện tham dự cung yến sao?” So với nàng cung yến là gì chứ? Triệu Giới nắm lấy tay nàng, ngả lênngười nàng, thuận thế giật móc vàng xuống. Màn lụa rủ xuống, trong nháymắt ngăn cách bên trong và bên ngoài giường. Cánh tay Triệu Giới siết chặt, ôm lấy thân mình nhỏ nhắn vào lòng, mặthắn dán lên mặt nàng, một đường lướt qua, tìm được cánh môi mềm mại nonnớt liền bắt lấy: “Muội thích nghe bổn vương nói lời tâm tình êm tai?” Ngụy La nghe thế liền biết hắn nghe được nàng nói chuyện với Cao ĐanDương, tính mở miệng giải thích, ai ngờ bị Triệu Giới nhân cơ hội chuivào, ngậm lấy lưỡi nàng, không ngừng đốt lửa. Ngụy La nhẹ nhàng hừ mộttiếng, mãi lúc sau mới được Triệu Giới buông ra. Nàng mím môi, giữa răng và môi không biết là nước bọt của ai, mềm nhũn lên án: “Đại ca ca nghelén muội nói chuyện”. Triệu Giới cúi đầu thanh thanh cười, lại ngậm lấy thùy tai mềm mại củanàng: “Có tiểu gia hỏa mới nói ở với bản vương cả đời, nếu bản vươngkhông nghe được, chẳng phải rất đáng tiếc sao?” Ngụy La đỏ mặt vùi mặt vào cổ hắn, hiếm khi nàng thẹn thùng. Cho dù là vậy cũng không phản bác. Triệu Giới yêu chết bộ dáng nũng nịu này của nàng, nắm tay nàng kéo xuống. Hắn tựa vào trán nàng, cọ cọ xát xát, thống khổ nói: “Bảo bối, bản vương sắp không nhịn được”. Cách ngày bọn họ thành thân còn một năm, một năm này dù biết rõ nàngthuộc về hắn, lại không thể ra tay. Hắn biết đúng mực, cũng muốn trântrọng nàng, không muốn cứ vậy mà ăn nàng. Dù sao nàng còn nhỏ, hắn muốnđợi nàng lớn thêm chút nữa. Chỉ là quá trình này thật đau khổ. May là có biện pháp thư giải khác. Ngụy La sợ hãi, vội vàng rút tay ra, nhưng nàng sao có thể địch lạiTriệu Giới! Ngụy La giãy giụa, thế nhưng lại bị trượt hai cái! TriệuGiới cúi đầu ngậm lấy dái tai nàng, thanh âm khàn khàn gợi cảm, tiến vào trong tai nàng thật khiến nàng chết lặng. Đây là tẩm cung của Triệu Lưu Ly, Lưu Ly lúc nào cũng có thể vào đây, hắn thế nhưng… thế nhưng… Gò má Ngụy La hồng tới thấy máu, nàng muốn phản kháng, nhưng lại không biết làm thế nào, ỡm ờ liền bị hắn thuận nước đẩy thuyền. Ngụy La đối với chuyện này cũng biết một chút, kể từ sau khi đính hônvới Triệu Giới, Tứ bá mẫu trong sáng ngoài tối nói bóng nói gió vớinàng. Nàng biết rõ giữa phu thê làm chuyện như vậy là bình thường, nhưng nàng vẫn thẹn thùng, dù sao bọn họ còn chưa phải phu thê chân chínhđâu… Tiếng thở dốc của Triệu Giới rơi vào tai nàng, gần như vậy, hơi thở củahắn phun lên cổ nàng, khiến toàn thân đều nổi da gà. Ngụy La rụt rụt bảvai, ưm một tiếng, yếu đuối vô lực. Trong điện đột nhiên vang lên tiếng bước chân không nhanh không chậm, ngay sau đó là giọng của Thường Hoằng: “A La?” Ngụy Thường Hoằng bị Anh Quốc Công gọi đi, thật ra cũng không phảichuyện gì lớn. Ngụy Trường Xuân và Ngụy Côn nghe nói tình hình của NgụyLa, lo lắng hỏi thăm một chút, Ngụy Thường Hoằng một năm một mười trảlời, bọn họ biết được Ngụy La không sao liền yên tâm. Ngụy Thường Hoằng không yên lòng Ngụy La, liền về lại Dung Hoa Điện. Hắn thấy màn che nghiêm cẩn liền nhíu nhíu mày. Kỳ lạ, sao lại bỏ màn xuống? Ngụy La cả kinh, không cẩn thận dùng thêm sức. Triệu Giới cứng đờ, chợt cúi đầu rên thành tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]