Edit: tart_trung Beta: gaubokki Thường Hoằng? Sao hắn lại bị thương? Thường ngày hắn là người có chừng mực, đáng lý ra sẽ không làm ra chuyện gì nguy hiểm. Trong lòng Ngụy La hoảng hốt, vội vàng đẩy hạ nhân ra chạy vào trong viện. Lương Ngọc Dung ở phía sau kêu nàng: “A La, ngươi đi chậm chút, chân ngươi còn bị thương mà!” Nhưng Ngụy La đâu có nghe vào tai! Thường Hoằng bị thương, cũng khôngbiết bị thương như thế nào, nghe người đó nói có vẻ nghiêm trọng, rốtcuộc là bị thương ở đâu? Nàng thất thố chạy vào trong phòng, chỉ thấyđầu giường Thường Hoằng có hai đại phu vây quanh, đang giúp hắn cầm máu, bôi thuốc. Bên ngực phải bị tên bắn trúng, đầu mũi tên đâm sâu vào dathịt, máu nhiễm đỏ một mảng lớn y phục trước ngực. Sắc mặt Thường Hoằngtái nhợt, con mắt nhắm chặt lại, mi tâm cau lại, đã lâm vào hôn mê. Ngụy La chịu đựng vết thương ở chân bước lên, hỏi Lương Dục đang đứng ởđầu giường: “Lương đại ca, vì sao Thường Hoằng lại bị thương?” Lương Dục mang theo Thường Hoằng trở về, có lẽ hắn biết chuyện gì xảy ra. Quả nhiên, tay Lương Dục nắm chặt thành quả đấm, nhớ lại cảnh tượng lúc đó từ từ nói: “Là Lý Tụng…” Lúc ấy Lương Dục không có ở bên cạnh Thường Hoằng, không biết tình huống cụ thể, chỉ biết lúc hắn đuổi qua, Thường Hoằng đã trúng tên té trênđất, ở bên kia Lý Tụng cầm cung tiễn trên tay đang ngồi trên lưng ngựa.Hắn tiến lên nắm lấy cổ áo Lý Tụng hung hăng trách mắng một trận, cũngmuốn động thủ động cước, nhưng thân thể Ngụy Thường Hoằng không thểchống đỡ thêm được nữa, đành buông tha cho Lý Tụng, vội vàng mang Thường Hoằng trở về. Thân thể Ngụy La run rẩy, cắn chặt môi. Lý Tụng, lại là Lý Tụng, đến tột cùng hắn muốn cái gì? Vì sao hắn ta còn không chết đi? Đại khái là phát giác được Ngụy La khác thường, Lương Dục ôn nhu an ủi:"A La muội muội, muội đừng quá lo lắng. Đại phu nói vết thương khôngnguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần nhổ mũi tên ra, nằm trên giường nghỉngơi nửa tháng là được." Nhưng A La lại không nghĩ như vậy, chẳng lẽ không phải vết thương chímạng thì Thường Hoằng sẽ phải chịu một tên một cách vô ích như vậy sao?Như vậy thì có thể chối bỏ trách nhiệm sao? Ngụy La đè nén phẫn nộ hỏi: "Lý Tụng đâu?" Lương Dục thành thật trả lời: "Hắn về cùng với ta, bây giờ đang ở Đông Hạc Viện ở đối diện. Ngụy La gật gật đầu, rất nhanh có tính toán, nàng nhờ Lương Dục, nói:“Nếu Thường Hoằng tỉnh, Lương đại ca giúp muội chăm sóc hắn một chút,muội ra ngoài một lát”. Lương Dục nói được, chợt nhớ tới cái gì, sốt ruột hỏi nàng đi nơi nào.Nhưng Ngụy La lại không trả lời, quay người biến mất sau tấm bình phongbằng gỗ tử đàn, bóng lưng mảnh khảnh đơn bạc lộ ra chút quả quyết ngoanlệ. A La lấy kim trâm phỉ thúy trên đầu mình xuống, giấu trong tay áo, từngbước từng bước đi vào trong viện của Lý Tụng. Cổ chân nàng không ngừngtruyền đến từng cơn đau tới tan lòng nát dạ, nhưng cũng không bằng phẫnnộ khắc cốt ghi tâm của nàng. Giờ khắc này Ngụy La hận không thể giếtchết Lý Tụng, để hắn ta nếm thử mùi vị vạn tiễn xuyên tâm, về sau đừngbao giờ xuất hiện trước mặt bọn họ nữa. *** *** *** Nội viện Đông Hạc Viện. Lúc săn bắn Lý Tụng mặc hồ phục (1),đi vào trong viện, sắc mặt mơ hồ lộ vẻ lo âu: “Thương thế Ngụy Thường Hoằng thế nào rồi?” Hạ nhân bẩm lại: “Bẩm thế tử, nghe nói vẫn hôn mê bất tỉnh, đại phu đang giúp cầm máu…” Mi tâm Lý Tụng nhíu lại thật sâu, cũng không trả lời. Hắn chợt bực bộiphất tay, quét chén dĩa trên bàn xuống, đồ sứ ào ào rơi xuống đất. Hắnhỏi: “Nghiêm trọng không? Có nguy hiểm tới tính mạng không?” Hạ nhân khó xử nói: "Người bên trong đó chưa ra ngoài, thuộc hạ cũng không rõ tình hình..." Lý Tụng đành phải lấy lại bình tĩnh, hỏi một chuyện khác: "Chuyện củaTương Nhi dàn xếp tốt chưa, có an bài người đưa nó xuống núi chưa?” Hạ nhân gật đầu, nói cho hắn yên tâm: “Đã dàn xếp tốt, đại tiểu thư ở trên xe ngựa, đang trên đường về Phủ Nhữ Dương Vương”. Sắc mặt Lý Tụng lúc này mới hòa hoãn một chút, dặn dò: "Nếu có ngườihỏi, liền nói chuyện này toàn bộ do ta gây ra, không thể nhắc tới têncủa Tương Nhi, đừng để phá hư danh dự của nó." Hóa ra lần này Ngụy Thường Hoằng trúng tên, không chỉ có liên quan tớiLý Tụng, mà còn liên quan tới muội muội của hắn – Lý Tương. Tối hôm qua Lý Tương bị ủy khuất, sau khi trở về phòng khóc tới sáng,sáng sớm hôm nay liền thu thập đồ chuẩn bị về sớm. Lúc đó mọi người đang săn bắn, nàng đi bộ xuống núi, bên cạnh chỉ có một nha hoàn, thế nàocũng sẽ gặp phải nguy hiểm. Sau khi Lý Tụng nhận được tin tức, lập tứcđuổi tới, khuyên nàng đừng vọng động, đích thân đưa nàng xuống núi. Điđược một chút, đột nhiên Lý Tương yêu cầu hắn bắt cho nàng một con thỏmang về. Hôm qua Lý Tụng đánh nàng, trong lòng có chút áy náy, vì dỗnàng vui, liền đồng ý. Lý Tương từ nhỏ đã đi theo Nhữ Dương vương, đối với cung tiễn cũng không xa lạ gì, lắp tên, mở cung, tư thế vô cùng đúng chuẩn. Nàng nhắm conthỏ rừng cách đó không xa, lúc buông tay bỗng nhiên chuyển hướng mũitên, nhắm vào Ngụy Thường Hoằng đang chạy lại gần đó, một mũi tên bắntới - - Ngụy Thường Hoằng bất ngờ không tránh kịp, chỉ có thể nghiêng người nétránh đầu mũi tên bắn qua, nhưng lại bắn vào ngực phải của hắn. Hắn ngãtừ trên ngựa xuống, nặng nề rơi trên mặt đất! Lý Tụng kinh ngạc: “Lý Tương!” Lý Tương oán hận ném cung tên đen khảm sừng lên mặt đất, vành mắt đỏ ửng nói: “Ca ca, muội hận Ngụy La! Người Ngụy Gia không ai tốt cả, tối quaNgụy La hãm hại muội, muội muốn giết đệ đệ của nàng ta…” Lý Tụng vội vàng che miệng Lý Tương lại, lúc này mặc dù có lòng giáohuấn nàng, nhưng hắn không có nhiều thời gian như vậy. Chốc lát sau sẽcó người chạy tới, nếu người ta biết Lý Tương bắn Ngụy Thường Hoằng,thanh danh của nàng cũng đi luôn. Lý Tụng nhanh chóng phân tích lợi hạimột lần, sai hạ nhân đem Lý Tương xuống núi, hắn lưu lại chỗ này, thayLý Tương gánh tất cả tội danh. *** *** *** Lý Tụng hồi tưởng hết cảnh tượng lúc đó, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy trước cửa Đông Hạc Viện có một tiểu cô nương đứng thẳng. Thân thể nho nhỏ của nàng khẩn trương, thời tiết đầu xuân mát lạnh nhưng người nàng đầy mồ hôi. Phấn môi mím lại, ánh mắt lạnh thấu xương, lạithật bình tĩnh, giống như tất cả thù hận phẫn nộ đều được thu vào đáymắt, chỉ chờ bộc phát trong nháy mắt. Lý Tụng bị nàng nhìn liền bất an, cố trấn định, nói: “Ngươi tới làm gì, không đi thăm đệ đệ ngươi sao?” Bàn tay Ngụy La trong tay áo nắm chặt, không trả lời, từ từ đi tới bêncạnh hắn. Gương mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, hỏi từng chữ từng chữ: “ThườngHoằng bị thương là do ngươi bắn?” Lý Tụng vô thức lui về phía sau, không chút do dự nói: "Là ta." Là hắn, quả thật là hắn. Bàn tay nhỏ bé của Ngụy La ở trong tay áo nắmthành quyền, hận đến ngập trời, thế nhưng có thể khống chế tốt tâm tìnhcủa mình, không tỏ ra gấp gáp. Nàng liên tục bước tới, hắn liền lui vềsau, nàng lại từng bước từng bước tới gần, đôi môi cánh hoa khẽ mở: “Tại sao?” Cuối cùng Lý Tụng cũng không còn đường lui, sau lưng hắn là cây ngô đồng ở góc viện. Hắn chỉ cần cúi đầu, liền có thể nhìn thấy ánh mắt đen láysáng ngời của nàng, đáng tiếc trong ánh mắt này không có cảm xúc, thậmchí ngay cả vẻ tươi cười cũng không thèm ngụy trang, chỉ còn lạnh lùng.Hắn suy nghĩ một chút, không cho là đúng nói: “Còn có thể vì sao? Trongchỗ săn bắn bắn lạc tên cũng là chuyện thường tình, ta vốn muốn bắn conthỏ, không may lỡ tay, hắn đột nhiên từ phía sau xông tới. Tên bắn tớitrước mặt hắn, hắn chẳng lẽ không biết tránh sao?” Lời này nói ra thật khiến người tức giận. Ngụy La giận quá hóa cười, sựvui vẻ cũng không truyền tới ánh mắt, cánh môi khẽ cong lên: “Ngươi nóiThường Hoằng không né?” Lý Tụng chẳng nói đúng sai. Ngụy La cười đủ rồi, giơ tay lên, trâm cài trong tay áo dính lên lồngngực của Lý Tụng. Nàng từ từ che giấu vui vẻ, đem cây trâm đâm về trước, đầu trâm bén nhọn dán vào da hắn, cách vải vóc, truyền đến nhiệt độlạnh băng: “Lý Tụng, ngươi cho rằng muốn tránh liền có thể tranh sao?” Những lời này chứa quá nhiều ẩn ý, ánh mắt Lý Tụng rùng mình, hung dữ nhìn nàng: “Ngươi dám làm ta bị thương?” Vì sao không dám? Chỉ có bọn họ được tổn thương Thường Hoằng, liền không cho nàng tổn thương Lý Tụng sao? Vẻ ngoan tuyệt trong mắt Ngụy La quá rõ ràng, Lý Tụng có dự cảm xấu, vội nói: “Ngươi…” Lời còn chưa dứt, trâm đâm rách vải vóc, không chút lưu tình đâm vàolồng ngực hắn! Lý Tụng chỉ cảm thấy đau nhức kịch liệt xông tới, cổ họng dâng lên cảm giác ngai ngái, hắn không tin trừng mắt nhìn Ngụy La,không lường được nàng thật ngoan tâm hạ thủ, giọng hắn khàn khàn: “NgụyLa…” Hai người bọn họ đứng dưới cây ngô đồng, người ngoài nhìn vào không thấy dị thường, cũng không ai biết, cây trâm trong tay áo Ngụy La lúc nàythật sự đâm sâu vào lồng ngực Lý Tụng. Ngụy La cầm cây trâm, lại đâm sâu hơn, hận ý trong mắt lan tràn, khôngthể lập tức giết chết Lý Tụng. Nàng thấy vẻ mặt thống khổ của hắn, độtnhiên cảm thấy rất sung sướng, bây giờ có lẽ Thường Hoằng cũng đau nhưvậy? Hắn có thể chịu đau thay Thường Hoằng sao? Nàng thu tay lại, nhẹvuốt lên lông mày nhíu chặt của hắn, hiếm khi, lộ ra nụ cười ngọt ngàođộng lòng người: “Lý Tụng, ngươi vì sao không gọi người tới? Ngươi không gọi, ta sẽ nhịn không được giết chết ngươi”. Ngón tay thiếu nữ mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve, nụ cười ngọt ngào trướcmắt, Lý Tụng càng nhìn càng thấy hoảng hốt, có loại cảm giác không chânthật. "Ngươi dám..." Ngụy La chẳng những không dừng tay, ngược lại còn nhón chân lên, ghé vào tai hắn, chậm rãi nhẹ giọng nói, "Vì sao ta không dám? Không phải ta đã làm tới mức này sao?” Nàng nói xong, nhẹ nhàng cọ xát vành tai hắn, từtừ, phát ra tiếng nói chọc lòng người, như một con mèo nhỏ biết làmnũng: “Ngươi không gọi người, không phải bởi vì yêu thích ta chứ?” Lúc nói những lời này, khóe môi Ngụy La cong cong, thanh âm vừa ngọt vừa mềm, khiến người say mê. Lý Tụng cắn chặt răng, thân mình mềm mại của nàng kề bên hắn. Khiến hắnkhông tự chủ nhớ tới đêm Nguyên Tiêu đó, hắn ôm nàng trong đám người,mềm mại như vậy, nhỏ bé như vậy, yếu ớt giống như vừa chạm vào liền vỡ.Nhưng hắn biết rõ, đó chỉ là ảo giác của hắn, nàng không phải con búp bê yếu ớt dễ vỡ, nàng đối với người khác đều rất tốt, đối với hắn lại chỉcó lạnh lùng. Hắn thầm nghĩ, không phải là vì trước đây hắn từng ức hiếp nàng đấy chứ? Nhưng lần nào không phải cũng đều bị nàng hung hăng bắt nạt trở lại sao? Hắn cho là bản thân hết sức mâu thuẫn, rõ ràng hận nàng tới nghiến răngnghiến lợi, nhưng lại nhịn không được muốn gặp nàng. Bọn họ đều chánghét đối phương, đây mới là bình thường, nhưng vì sao nàng nói hắn thích nàng? Sao lại có thể? Lý Tụng bừng tỉnh, hoàn hồn, hung hăng đẩy nàng ra, đầu đầy mồ hôi nói: "Cút!" Ngụy La buông tay, sớm đã chuẩn bị lui về sau hai bước, đứng vững trên mặt đất. Thật ra câu vừa rồi nàng nói chỉ là suy đoán mà thôi. Bởi vì ánh mắt LýTụng nhìn nàng thật quen thuộc, đời trước lúc nàng ở Long Thủ Thôn, mấytên tiểu tử trong thôn nhìn nàng cũng vậy. Nàng biết rõ, ánh mắt đó biểu hiện ái mộ và khát vọng. Lý Tụng sao có thể sẽ ái mộ nàng? Lúc mới đầu nàng không tin, song trong khoảnh khắc cây trâm kia đâm xuống, nàng không thể không tin. Nếu là không có ái mộ, sao lại có thống khổ? Lý Tụng che ngực, chậm rãi trượt xuống, co lại, khàn khàn lại vô lực rống lên một câu: "Ngươi cút cho ta..." Hạ nhân trong viện cuối cùng cũng phát hiện tình huống bên này khôngthích hợp, mới đầu cho rằng bọn họ nói chuyện, thanh âm rất thấp, nghekhông rõ nội dung cụ thể. Huống hồ Lý Tụng không lên tiếng gọi người,bọn họ liền chỉ lo làm chuyện của mình, bây giờ mới vừa quay đầu, liềnthấy ngực Lý Tụng đầy máu tươi, nhất thời mặt mũi cũng trắng bệch kêu:"Thế tử gia!" Lý Tụng ho khan một tiếng, phun ra một búng máu, yếu ớt nói: "Đỡ ta trở về phòng." Hạ nhân thấy ngực hắn còn cắm cây trâm, há miệng run rẩy đỡ hắn dậy, lại nhìn Ngụy La một chút: "Có phải là nàng ta hay không, nàng ta…”. Lý Tụng nhắm mắt lại, hồi lâu, cuối cùng phun ra ba chữ: "Cho nàng đi." Hạ nhân đành phải thu hồi ánh mắt, đỡ hắn vào nhà. Ngụy La ở trong viện đứng lặng im một lát, liễm mắt, xoay người rời khỏi Đông Hạc Viện. Bước chân nàng thong thả, mỗi bước đi cổ chân liềntruyền tới đau đớn. Nàng cố gắng bước đi, bước qua ngưỡng cửa, ánh sáng trước mắt bị che lại. Triệu Giới cách nàng vài bước, mặc áo bào màu thiên thanh thêu hoa văn, phong thần như ngọc, dáng người như tùng. Không biết hắn đã đứng chờ trước cửa bao lâu, lại nhìn thấy bao nhiêu.Thấy nàng đi ra, hắn cất bước tiến lên, cái gì cũng không hỏi, đưa tayxoa xoa đỉnh đầu nàng, ngữ điệu bất đắc dĩ lại đau lòng: "Không phải nói muội không được xuống đất sao? A La, vì sao không nghe lời?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]