Tiếng kêu của Ngụy La khiến Ngụy Côn và Anh Quốc Công chú ý, mấy vị đạinhân vội vàng cúi đầu, Ngụy Côn kinh ngạc nói: “A La? Sao con lại ởđây?”
Ngụy La ngẩng gương mặt trong sáng lên, đôi mắt long lanh, má lúm đồngtiền dịu dàng khiến nàng có vẻ hiểu chuyện: “Con đến đưa thuốc cho TĩnhVương ca ca. Tay Tĩnh Vương ca ca bị thương, bôi thuốc này rồi sẽ tốthơn!”
Nói xong, nàng nâng cánh tay ngắn ngủn của mình lên, thấy Triệu Giớikhông nhận lấy, một tay Ngụy La rất tự nhiên nắm tay hắn, tách mở ra,sau đó đem bình sứ bỏ vào: “Mỗi ngày Đại ca ca bôi hai lần, rất nhanh sẽ khỏi thôi”.
Thanh âm tiểu nha đầu ngọt ngào lại nhu thuận, từ góc độ này nhìn xuống, lông mi nàng vừa dài vừa dày, cặp mắt to long lanh ngập nước lại sángngời. Triệu Giới không biết trong đôi mắt kia hiện tại đang nghĩ gì?Giảo hoạt hay chân thành? Triệu Giới suy nghĩ một lát, sau đó nắm taylại, đem bình sứ bỏ vào trong túi, môi cong lên tạo ra nụ cười nhẹ: “Làm sao muội biết tay ta bị thương?”
Ngụy La rụt bả vai, lui về sau hai bước chống lại tầm mắt của hắn. Triệu Giới cao hơn Ngụy La nhiều, ở tuổi này của nàng, có muốn cao cũng không cao được bao nhiêu, lúc nào cũng phải ngẩng đầu lên nhìn người khác.Trên mặt Ngụy La không tìm thấy chút bối rối nào, nàng nói: “Vừa rồi nói chuyện ở đại sảnh, tay áo của đại ca ca rớt xuống, A La vừa lúc nhìnthấy”.
Nói chuyện như thật vậy!
Triệu Giới cười tươi, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-su-dung-sung-phi/565750/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.