Ngụy Côn sửng sốt, ôm lấy thân thể nho nhỏ của nàng, khiếp sợ hỏi: "Sao A La lại nói thế? Phu nhân sao có thể bán con đi? Bà ấy không phải mangcon đến hộ quốc tự dâng hương sao, bà ấy đâu rồi?" Nói xong nhìn chungquanh một vòng, không thấy được bóng dáng của Đỗ thị, mày cau lại thậtchặt: "Sao chỉ có một mình con trở lại?"
Nha hoàn đưa Ngụy La đến phòng khách ngập ngừng nói: "Tứ tiểu thư đượcmột người thị vệ đưa về... Lúc ấy bên cạnh không có người khác, chỉ cómột mình Tứ tiểu thư."
Đỗ thị đưa nàng ra ngoài, nay lại chỉ có một mình nàng trở về. Mặc kệnói như thế nào, đều là Đỗ thị không chăm sóc tốt Ngụy La. Sắc mặt NgụyCôn thật sự không tốt, A La còn đang thút thít rơi lệ, nước mắt thấm ướt áo ông, làm ông đau lòng không thôi, ngồi xổm xuống ôm khuôn mặt nhỏnhắn của A La ôn nhu hỏi: "A La nói thật rõ cho phụ thân biết, rốt cuộcđã xảy ra chuyện gì? Tên hộ vệ kia là ai, phu nhân đâu?"
Bên cạnh, sắc mặt của Ngụy Thường Hoằng cũng không tốt, tỷ tỷ của hắnkhóc, nhưng hắn lại không biết chuyện gì. Hắn muốn bước lên an ủi nàngnhưng lại không biết nên mở miệng từ đâu.
Hắn chậm rãi nắm lấy bàn tay đang thả lỏng bên người của Ngụy La, càng nắm càng chặt, "A La..."
Ngụy La khóc thật đáng thương, không kịp thở, khuôn mặt nhỏ nhắn xinhđẹp đỏ ửng, nàng vừa gạt lệ vừa nói không ngừng: "Phu nhân mang con lênnúi dâng hương, trên đường về đi vào một khu rừng, trong rừng có haingười...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-su-dung-sung-phi/565740/chuong-6-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.