Lẳng lặng ôm nhau một hồi, Lâm An Dạ buông Sở Thu Nguyệt ra, nụ cười trên mặt đã tan đi, chỉ còn lại vẻ mặt băng sơn như trước, nhưngnhu tình trong mắt thì chỉ cần chú ý một chút rõ ràng có thể nhận rađược. “Đứng ở chỗ này lâu như vậy cũng cóhơi lạnh.” Lâm An Dạ cảm giác được túi hương ấm áp trong tay Sở ThuNguyệt cũng dần dần tản đi, khẽ nhíu mày, “Chúng ta xuống phía dướithôi.”
“Ừ.” Sở Thu Nguyệt gật đầu, khôngkhỏi lại cảm thán, bây giờ mình đúng là chàng nói cái gì thì nghe cáiđó, sau này lẽ nào mình sẽ bị chàng quản chặt chết mất à?
Suy nghĩ một chút, Sở Thu Nguyệt và Lâm An Dạ cùng nhau xuống lầu, vừađi vừa hỏi chàng: “Hoàng thượng ban cho chàng một yêu cầu, chàng liềnmuốn Lạc Thành sao?”
Thật ra bây giờ đứngđây suy nghĩ một lúc, tuy rằng thực sự làm cho nàng cảm động, nhưng suynghĩ về vấn đề thực tế thì có vẻ không đáng. Lạc Thành này không gầnnguồn nước, đường đi xung quanh cũng xóc nảy, liên lạc cũng không xem là thuận lợi, địa hình bình thường, nhưng vấn đề là bởi khí hậu nên khôngcó cạh nào trồng rau dưa lương thực, cách kinh thành cũng xa, vị tríkhông được tốt lắm, lại quá nhỏ, ngoại trừ người tới tăng nhanh mỗi lầnvào mùa đông thì thực sự không có gì đặc biệt.
Nếu như ở hiện đại, nơi kinh tế không phát đạt, liên lạc lại bế tắc,may ra cũng chỉ phát triển được du lịch vùng núi mà thôi.
Lâm An Dạ lập được đại công nhưng lại chỉ cần một Lạc Thành nho nhỏ, phỏng chừng hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-sinh-ton-o-co-dai/1632127/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.