ất khoảng một hai ngày, chẳng qua là bây giờ Thủy Lễ Thành mới chỉ lạnh mà vẫn chưa có tuyết nhưng Lạc Thành lúc này sợ rằng tuyết trắng đã bayđầy trời. Dọc theo con đường này, càng đi lâu lại càng cảm nhận được khí lạnh đang kéo tới. Vì ra đi có chút vội vàng, Sở Thu Nguyệt chỉ tiệntay cầm theo một túi hương, đợi đến khi nhận ra thì đã muộn không thểlàm gì khác hơn là xác định sẽ bị lạnh cóng trên đường đi. Ai ngờ vừamới đi được một đoạn, lúc xuống xe vào trạm dịch nghỉ ngơi, Lâm An Dạliền tiện tay đưa cho nàng một túi hương trắng. Sở Thu Nguyệt ngạc nhiên đưa tay nhận lấy, liền cảm nhận được sự ấm áp trên mặt và mùi hươngnhàn nhạt vấn vít. “Đi vào thôi.” Cầm túi hương đưa cho Sở Thu Nguyệt, Lâm An Dạ nói, sau đó bước vào trạm dịch.
Sở Thu Nguyệt đuổi theo phía sau, nhìn bóng lưng Lâm An Dạ rồi hơi bấtđắc dĩ cười cười, người này đúng là không cảm thấy xấu hổ gì cả. Dù saocũng là đàn ông đao to búa lớn ngoài chiến trường. Thế nhưng… Sở ThuNguyệt nhìn túi hương ấm áp trong tay, không nhịn được mỉm cười ——ngườinày hết lần này tới lần khác lại cẩn thận chu đáo khiến người ta khôngthể nào tưởng tượng được.
Sở Triều Sinh đứng bên cạnh Sở Thu Nguyệt, nhìn hai người một chút, khẽ mỉm cười nói: “Lâm huynh thực sự là thô trung hữu tế (trong cái thô lỗ còn có tinh tế).”
Sở Thu Nguyệt nhìn hắn, nói: “Được rồi, đại ca có muốn trêu ghẹo muội thì cũng phải chờ vào nhà đã chứ?”
Hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-sinh-ton-o-co-dai/1632126/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.