Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy Quan Đại Lý Tự dường như cũng chưa từng thấy chuyện tàn nhẫn như vậy bao giờ, vì thế mới kinh ngạc, lập tức trầm giọng nói: “Chu Sở thị gian ngoan không thay đổi, lúc này mà hẵng còn ngang nhiên đả thương người, vốn muốn để ngươi tự dùng lụa trắng tạ tội, trên mặt cũng còn dễ nhìn một chút, ai ngờ… Người đâu, mang dây thừng xoắn tới đây!” Lập tức có người dâng dây thừng xoắn lên, Sở Xuân Nguyệt vẫn còn gào to: “Không được! Không thể chết được! Vẫn còn có nhiều chuyện ta muốn làm!! Chu Tử Giai, ra đây cho ta! Lúc mấu chốt thế này, nhanh cứu lấy ta! Chúng ta cùng nhau bỏ trốn!!!” Lời còn chưa nói xong thì đã có người kéo nàng ta ra, để nàng ta quỳ trên mặt đất, sau đó dùng sau đó dùng dây thừng xoắn lại, xiết thật chặt, Sở Xuân Nguyệt trừng to mắt, sắc mặt càng ngày càng khó coi, tay chân đạp loạn, cuối cùng lưỡi thè ra, mất mangk. “Ôi!” Đại Lý Tự khanh lắc đầu, “Tỷ muội tương tàn, đúng là bất hạnh!” Bởi vì Sở Lưu Uyển bị Sở Xuân Nguyệt thúc ngã mà ngất, bây giờ còn chưa rõ sống chết, vì thế Đại Lý Tự khanh không áp dụng trượng hình mà gọi đại phu đến, chữa thương cho Sở Lưu Uyển trước, cầm máu cho nàng ta. Sở Lưu Uyển cứ thế mà ngất xỉu, máu chảy ra lênh láng thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Sở Xuân Nguyệt trợn tròn hai mắt ở bên cạnh, chết không nhắm mắt. Đại Lý Tự khanh thở dài, nói: “Để mấy người của Sở đại nhân ở bên ngoài vào đi, nhớ chớ có để trẻ con vào.” Hạ nhân đáp lời, sau đó có người vuốt mắt cho Sở Xuân Nguyệt, dùng chiếu bọc kĩ lại. Mấy người Sở Liên Đinh đã sớm chờ ở bên ngoài, bây giờ thấy người ra, biết sơ mọi chuyện rồi thì liền đi vào, Sở Lưu Sương và Sở Yên Ba lại không được vào. Nghe Đại Lý Tự khanh phân phó, bọn họ đều đoán được Sở Xuân Nguyệt đoán chừng đã chết, nhưng trong lòng biết lại khác tận mắt thấy. Giang Thiến Thiến sờ đầu Sở Thu Nguyệt rồi bước vào cùng Sở Liên Đinh, Sở Liên Bình và gì Tương Tư vào Đại Lý Tự, vừa mới vào, chỉ thấy hai chân Sở Xuân Nguyệt lộ ra bên ngoài, đôi giày bẩn vô cùng, còn lại đều bị gói trong chiếu. Giang Thiến Thiến nhìn thấy thì nước mắt lưng tròng, quỳ gối bên cạnh thi thể Sở Xuân Nguyệt, khóc ròng thảm thiết: “Xuân Nguyệt… Tạm biệt con. Kiếp sau chớ như vậy nữa nhé.” Thiến Thiến nhào vào trong ngực Sở Liên Bình mà khóc ầm lên, ngay cả dũng khí mở chiếu ra cũng không có, bà biết Sở Xuân Nguyệt hẳn đã bị treo cổ, vì thế bây giờ khuôn mặt nhất định rất đáng sợ, bà thực không muốn nhìn thấy đứa con đáng yêu lanh lợi ngày xưa của mình lại biến thành như vậy! Sở Thu Nguyệt đứng ở bên cạnh, cũng quỳ xuống bên cạnh thi thể của Sở Xuân Nguyệt, đương nhiên không phải là quỳ cho “Sở Xuân Nguyệt”, mà là quỳ cho tỷ tỷ Sở Xuân Nguyệt của mình lúc đầu… Nghĩ đến những chuyện lúc trước, Sở Thu Nguyệt cũng khóc thút thít. Sở Liên Đinh cũng đứng bên Hà Tương Tư, nhưng ngoài ai thán vài tiếng thì cũng không biết nên làm cái gì, huống chi bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn. Thấy hai người nhìn mình, Đại Lý Tự khanh ngẩng đầu nói: “”Lệnh ái bởi vì bị Chu Sở thị đụng ngã nên đập đầu xuống đất, máu chảy không ngừng, bây giờ đang trị thương ở nội đường.” Sở Liên Đinh và Hà Tương Tư lại không khỏi oán trách Sở Xuân Nguyệt nhẫn tâm, nhưng nghĩ lại, dù sao cũng chỉ còn là du hồn đang xuống hoàng tuyền, trách móc còn ý nghĩa gì nữa? Vì thế hai người chỉ vội vàng vào nội đường, sau đó chỉ thấy hai đại phu ở bên cạnh đang cau mày giúp Sở Lưu Uyển cầm máu, mấy chậu rửa mặt bên người đều đã bị máu của Sở Lưu Uyển nhuộm đỏ, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Sở Liên Đinh và Hà Tương Tư đều bị dọa dứng đứng lên, bọn họ chỉ biết Sở Xuân Nguyệt đụng Sở Lưu Uyển, nhưng vừa nãy Đại Lý Tự khanh nói đụng đầu, đúng thì đúng nhưng đụng đầu này lợi hại hơn nhiều… Trong lòng hai người hoảng hốt, liền vội hỏi đại phu xem tình hình thế nào, đại phu chỉ lắc đầu: “Tình hình không ổn lắm… Máu chảy không ngừng, kim sang diệu dược gì để cầm máu cũng đã dùng, nhưng bây giờ vẫn chưa ngừng chảy máu…” Hai người nhìn Sở Lưu Uyển, chỉ thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt, ngay cả môi cũng chẳng có chút máu gì, vì vậy càng thêm lo lắng. Vốn nghĩ đã chẳng còn chuyện gì nữa, không ngờ…! Đều do Sở Xuân Nguyệt kia!” Trong lòng hai người đều phẫn hận vô cùng, chỉ có thể thở dài không ngừng. Hai đại phu kia bận rộn mất một chắp, cũng may Sở Lưu Uyển cũng bắt đầu ngừng chảy máu. Sở Liên Đinh và Hà Tương Tư đều thở phào, Đại Lý Tự không tiện đi vào, chỉ có thể đợi hai người đi ra, hỏi tình hình rồi nói: “Đã vậy thì đợi tình hình lệnh ái tốt hơn rồi đưa về đi, chỉ là có chuyện này không thể không nói cho hai người biết, lệnh ái biết chuyện Dạ Tử quán tìm nguyên liệu ở đâu, chỉ là không nói thôi. Vì thế vẫn phải phạt mười trượng, nhưng hôm nay đã vậy thì không thể chịu phạt được, nhưng lệnh đã ra thì không thể rút lại, đợi tình hình lệnh ái tốt hơn thì phải trở lại đại lí tự chịu phạt!” Trong lòng Sở Liên Đinh không muốn, Đại Lý Tự khanh tuy chính trực thật đấy, nhưng lại là người không hiểu nhân tình, bây giờ Sở Lưu Uyển đã vậy mà ông ta còn nói chuyện trừng phạt, thật là… Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng bên ngoài cũng chỉ có thể đáp lời, trong lòng lại nghĩ, đợi lúc Lưu Uyển tốt hơn thì chắc chuyện cũng đã xong rồi! Sở Xuân Nguyệt chết vì tội, không thể được chôn cất công khai, chỉ có thể làm chút nghi thức nhỏ rồi chôn cất. Bởi vì Sở Lưu Uyển bị đụng chảy máu đầu nên Sở Liên Đinh và Hà Tương Tư đều chẳng có chút đồng tình nào với Sở Xuân Nguyệt, nhưng thấy Giang Thiến Thiến và Sở Liên Bình đau lòng tới vậy thì cũng giúp đỡ một chút. Bây giờ Sở Lưu Uyển cũng đã được đón về, nhưng lại rất ít khi tỉnh lại, cho dù có tỉnh thì cũng choáng váng hoa mắt, không nhìn thấy rõ được gì. Do mất máu quá nhiều khiến đầu óc bị thương nên mỗi ngày bọn họ đều cho Sở Lưu Uyển ăn rất nhiều thứ bổ máu, ví dụ như cháo táo đỏ, hay là súp đậu đỏ. Đợi qua một thời gian ngắn, Sở Lưu Uyển rốt cuộc cũng bắt đầu tỉnh lại, hơn nữa còn tỉnh thật chứ không phải thỉnh thoảng lại kêu “Đầu đau quá” hay là “Choáng quá” như trước nữa. Sau khi tỉnh lại cũng chỉ sững sờ nhìn Sở Liên Đinh và Hà Tương Tư bên cạnh, nói: “Cha, mẹ…” Sở Liên Đinh thấy nàng ta gọi mình thì đương nhiên rất vui vẻ, gọi cả hạ nhân lẫn mấy người Sở Thu Nguyệt, Sở Thu Nguyệt mới vừa vào cửa thì đã chỉ nghe thấy Hà Tương Tư đang khóc, đi vào thì thấy Sở Lưu Uyển đang ngơ ngác nhìn bọn họ đến ngẩn người, còn nói: “Mẹ, mẹ khóc gì vậy?” Thấy Sở Lưu Uyển tỉnh, Sở Liên Đinh và Hà Tương Tư lại uể oải như thế, Sở Liên Bình cũng cảm thấy rất kỳ lạ, vì thế bước tới trước hỏi: “Sao thế, Lưu Uyển tỉnh rồi không phải tốt lắm sao?” Sở Lưu Uyển lại nhìn Sở Liên Bình, tò mò hỏi: “Cha mẹ, là ai vậy?” Sở Thu Nguyệt đứng bên cạnh cũng ngẩn ngơ, chẳng lẽ Sở Lưu Uyển lại xuyên không nữa? Nhưng nàng ta như vậy thì cũng không giống lắm mà! Sở Lưu Uyển thấy không ai nói gì thì lại sờ đầu nghi hoặc hỏi, “Ôi, sao gáy đau thế nhỉ?” Lại nhìn thây chân mình, ngờ vực: “Sao tay chân lại lớn tới vậy nhỉ?” Nói xong lại ngẩng đầu khó hiểu: “Không phải là thân thể không thoải mái, vì thế ngủ một giấc thôi sao… Sao lại, đây là ohòng ai thế? Hơn nữa con nhớ trước đó là đau bụng mà, sao giờ lại thành đau đầu rồi?” Trong lòng Sở Thu Nguyệt cả kinh, mơ hồ nhớ Sở Lưu Uyển đau bụng rồi đi ngủ, sau đó tỉnh lại liền trở thành “Sở Lưu Uyển” kia. Khi đó, Sở Lưu Uyển tám tuổi. Aiz, chẳng lẽ Sở Lưu Uyển trước mắt không còn là Sở Lưu Uyển đến từ thế kỷ 20 kia nữa mà trở lại là Sở Lưu Uyển ngày xưa rồi?! Hơn nữa còn nhớ lại rõ ràng chuyện lúc tám tuổi… Hà Tương Tư khóc nửa ngày Sở Lưu Uyển cũng sợ, dịu dàng nói: “Mẹ… Làm sao vậy…” Hà Tương Tư lau nước mắt, khóc ròng nói: “Lưu Uyển, Lưu Uyển đáng thương… Con khong phải đã tám tuổi nữa… Đã mười lăm rồi, đã qua bảy năm rồi. Đầu con bị thương, vì thế đã quên mất chuyện bay năm nay…” Nói tới đây, Hà Tương Tư lại nhịn không được che mặt khóc ròng, như thể đang cảm thán Sở Lưu Uyển số khổ. Sở Lưu Uyển “A” lên một tiếng: “Vậy sao… Không phải tám tuổi nữa?” Nàng ta nhìn tay chân của mình, sững sờ: “Mẹ, chắc là quên thật, nhưng mẹ đừng khóc nữa, dù sao cũng là con mà, có cái gì khác sao?” Sở Lưu Uyển tuy là Sở Lưu Uyển tám tuổi, nhưng tám tuổi cũng đã khá hiểu chuyện, Hà Tương Tư quả nhiên lắc đầu, ôm lấy Sở Lưu Uyển: “Không khác, không khác… Mẹ chỉ khó xử quá!” Sở Thu Nguyệt ảm đạm, đúng vậy, Sở Lưu Uyển bây giờ đã trở lại như trước, chỉ có thể nhớ tới năm 8 tuổi, huống chi còn là cổ nhân, sao có thể giống như Sở Lưu Uyển thở ra thơ trước đây nữa? Trong lòng Sở Thu Nguyệt hết sức phức tạp, vốn Sở Lưu Uyển giả dối kia đã biến mất, không thể không vui, dù sao cô ta cũng chẳng có ai chào đón, những chuyện làm ra đều có lợi cho mình, có hại cho người chung quanh, có thể đi là tốt nhất. Chỉ là Sở Lưu Uyển kia kết thù không ít, bây giờ đứa trẻ Sở Lưu Uyển tám tuổi này phải ứng phó thế nào đây? Huống chi không thể làm thơ nữa, về sau chỉ e là sẽ không ít người chế ngạo, Hà Tương Tư và Sở Liên Đinh chỉ e cũng rất đau lòng… Đúng là nửa nạc nửa mỡ! Nhưng cho dù thế nào, thế này rồi cũng tốt, bây giờ Sở Lưu Uyển sẽ từ từ sống tiếp, hơn nữa cũng sẽ tìm được phu quân ưa thích, vậy còn tốt hơn Sở Lưu Uyển lúc trước, chẳng như trước kia, chỉ biết làm trò, muốn người ta chú ý, còn muốn vào hậu cung… Sở Lưu Uyển thoạt nhìn tuy tốt, nhưng lâu dần sẽ rất phiền toái, vốn không để ý tới ai, hẳn nàng ta chỉ xem người chung quanh như con rối mà thôi. Sở Lưu Uyển bây giờ lại không như thế, thoạt nhìn không có tâm tư gì nhiều, cũng đối xử thật tâm với Hà Tương Tư, hơn nữa tuy chỉ tám tuổi nhưng cũng đã hiểu chuyện, loại hiểu chuyện không giống Sở Lưu Uyển kia. Sở Liên Đinh thấy đứa con trở lại lúc tám tuổi cũng rất buồn bã, chỉ sở dài ôm lấy Hà Tương Tư và Sở Lưu Uyển, không nói năng gì. Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến đứng nhìn, hai người đều nhìn thấy vẻ khiếp sợ và áy náy trong mắt đối phương, dù sao Sở Lưu Uyển cũng là bị Sở Xuân Nguyệt đụng ngã, Xuân Nguyệt, đúng là trước khi chết vẫn còn hại người… Sở Lưu Sương bên cạnh vẫn không nói gì bước tới, thấy Sở Lưu Uyển ngây thơ nhìn mình thì chỉ cười nói: “Đại tỷ, có nhận ra muội không?” Sở Lưu Uyển sững sờ, chần chờ: “Lưu Sương?” “Vâng, muội là Lưu Sương.” Sở Lưu Sương cười cực kỳ thật tình. Dù trước kia bị Sở Lưu Uyển áp chế, nhưng bây giờ Sở Lưu Uyển chỉ như đứa trẻ tám tuổi, cảm giác thật kỳ lạ, nhưng so ra chưa chắc đã là chuyện xấu, tỷ tỷ trước tám tuổi trong ấn tượng của nàng ta cũng không tệ! Ít nhất còn hơn đại tỷ chỉ biết làm trò kia nhiều. Sở Lưu Uyển cười nói: “Lưu Sương, đã bao lớn rồi…” Sau đó ngẫm lại: “Cha, mẹ, con muốn soi gương, nhìn dáng vẻ bây giờ của mình, được không ạ?” Sở Thu Nguyệt đã sớm đoán được tâm tư của Sở Lưu Uyển , nàng đứng gần bàn trang điểm nhất, lập tức đưa tấm gương cho Sở Lưu Uyển, Sở Lưu Uyển cười nói: “Ừ…? Yên Ba à? Hình như không phải.” Sở Yên Ba bên cạnh đứng ra: “Tỷ, muội là Yên Ba.” Sở Lưu Uyển gật đầu: “Ừ.” Sở Thu Nguyệt cũng cười nói: “Muội là đường muội, tên Sở Thu Nguyệt.” Sở Lưu Uyển đảo mắt, không có ấn tượng gì nên chỉ đáp một câu “Ừ, Thu Nguyệt” rồi nâng gương lên nhìn khuôn mặt mình, sau đó cười: “Sao không thay đổi gì vậy cà?” Hà Tương Tư bị chọc cười: “Sao lại không thay đổi gì chứ? Đẹp hơn trước kia nhiều ấy.” Thấy con gái quả là như đứa trẻ tám tuổi, giọng điệu non nớt khiến người ta trìu mến, vì thế bà cũng bớt đau lòng, cười rộ lên. Sở Lưu Uyển thấy Hà Tương Tư cười rộ lên thì cung nở nụ cười: “Mẹ, mẹ cười rồi, con không biết tại sao lại quên, nhưng con cũng không muốn mẹ buồn vì chuyện này.” Hà Tương Tư sờ đầu nàng, Sở Lưu Uyển vui tươi hớn hở: “Sao có nhiều người trong phòng thế ạ, bây giờ tuy con đã quên nhiều chuyện nhưng vẫn là Lưu Uyển cơ mà, có gì phải xem đâu.” Hà Tương Tư nói:” Bọn họ quan tâm con.” Sau đó bà chỉ vào Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến: Đây là tiểu thúc và thẩm thẩm.” Sở Lưu Uyển nhu thuận gọi bọn họ, Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến vội vàng đáp, Sở Lưu Uyển gọi xong thì lại nghĩ ra gì đó, lại hỏi: “Sao gáy con lại bị thương ạ?” Nghe hỏi vậy, Hà Tương Tư liền khó xử, bị thương đúng là vì Sở Xuân Nguyệt, nhưng Sở Xuân Nguyệt đã chết, hơn nữa lại quá nhiều chuyện, Sở Lưu Uyển tỉnh, nói ra cũng dài dòng, vì thế bà chỉ lắc đầu: “Sau này hẵng nói, nhé.” Sở Lưu Uyển cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu nói: “Đầu con hơi đau…” Hà Tương Tư và Sở Liên Đinh vội gọi đại phu tới xem, đại phu nói không có việc gì, chỉ là thiếu máu nên còn cần bổ máu nhiều, hai người liền để Sở Lưu Uyển ngủ tiếp. Sở Lưu Uyển hẳn cũng rất mệt, chưa được bao lâu đã ngủ rất say. Sở Lưu Uyển cũng đã ngủ, nhưng người khác cũng đi ra, trước khi Sở Thu Nguyệt đi còn nhìn Sở Lưu Uyển đang ngủ, trong lòng đủ vị, vừa vui mừng, lại vừa khó xử. Tiết trời vào nóng, nhiệt độ nóng dần lên, Sở Thu Nguyệt đứng trong sân, nhìn hoa sen đã chớm nở nụ hoa trong hồ nước, nàng chợt nghĩ tới trước đây Sở Xuân Nguyệt cũng vì ngã xuống hồ mới chết. Thì ra chớp mắt mà đã năm năm. Năm năm, không dài không ngắn, nhưng sau khi tới thế giới này đã xảy ra bao nhiêu chuyện. Sở Xuân Nguyệt xuyên không, Tưởng Tiểu Cường xuyên không, sau đó lại gặp phải Sở Lưu Uyển đã sớm xuyên không. Mọi chuyện ùn ùn kéo tới, ở kinh thành gặp Ngũ Hoàng Tử, Lâm Khang Dạ, Thượng Thanh Phong ở hội xúc cúc, còn ầm ỹ với Lâm Khang Dạ một chặp, sau đó vì Tiểu Lục xuyên không mà chết lại trong thấy Lâm An Dạ, còn có bức tiêu hàn đồ của Giang Thành Văn nữa… Dạ Tử quán khai trương, yến hội Kinh Trập, Ngọc Liêm vẫn không ra mặt, Sở Xuân Nguyệt gả cho Chu Tử Giai… Mọi chuyện thay đổi quá nhanh, Tưởng Tiểu Cường ngã núi bỏ mình, Dạ Tử quán bị đóng cửa, Sở Lưu Uyển bị bỏ tù, Sở Xuân Nguyệt chạy trốn bị bắt lại, rồi sau đó chết vì bị treo cổ, Sở Lưu Uyển thì trở về lúc trước khi tám tuổi… Sở Thu Nguyệt đứng bên cạnh hồ nước, ngơ ngác nhìn làn nước xanh với hoa sen đến xuất thần… Cảm giác cứ như tất cả đều chỉ là giấc mộng. Lúc trước còn nhộn nhịp như thế, chớp mắt đã tiêu tan vì nhân quả, chỉ còn lại mảnh đất hoang vu. Ánh sáng không thuộc về mình, cớ sao còn muốn cướp đoạt? Kết quả chẳng phải là phải trả lại hay sao? Sở Thu Nguyệt cảm thấy buồn bã, nàng nhắm mắt, không nghĩ nhiều nữa, chỉ cảm thấy hết thảy đều đã kết thúc, nàng quay người cất bước về phòng mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]