Chương trước
Chương sau
Đầu "ong" một tiếng, cảm xúc tên là khẩn trương gắt gao bao phủ Tô Nhược Hàm.

Tiếp nhận hai trang giấy gấp lại Phượng Thiên đưa qua, ngón tay run nhè nhẹ mở ra, khi nhìn thấy gương mặt trên đó đúng là bức họa nàng và Mặc nhi, mặt nàng trắng bệch.

Bức họa vẽ rất giống, chỉ cần là người đã từng gặp qua nàng, lại nhìn thấy bức họa này, tuyệt đối có thể nhận ra được nàng.

Rốt cuộc là ai?

Người mang theo hai bức họa này tìm kiếm nàng, rốt cuộc là ai?

Lúc này trong lòng Tô Nhược Hàm có chút bối rối nhìn chủ tớ Phượng Vân Cẩm trước mắt đang phấn đấu chiến đấu với đồ ăn, huyết sắc trên mặt nàng tụt xuống, có chút tái nhợt đứng ở nơi đó.

Có người cầm bức họa của nàng đang đi tìm nàng, hơn nữa... Còn có một bức họa là Mặc nhi.

Chẳng lẽ... Là người nhà của Mặc nhi tìm đến đây sao?

Nghĩ đến đây, Tô Nhược Hàm khẩn trương nhìn thoáng qua Mặc nhi ở bên cạnh, lúc này bé mở thật to mắt to đen nhìn nàng, trong ánh mắt có một chút nghi hoặc và vô tội, nếu như người nhà của bé tìm đến đây thì nên làm cái gì bây giờ, bé sẽ bị mang đi sao?

Hơn nữa đối phương làm sao có thể biết được Mặc nhi đang ở đây, hơn nữa lại biết được tướng mạo của nàng?

Hai vấn đề này làm cho nàng có chút không rõ.

Nhìn chủ tớ hai người sau khi quăng cho mình vấn đề bối rối không thôi thì ngồi đó vùi đầu tận lực ăn uống, Tô Nhược Hàm đầu đầy hắc tuyến, dùng sức nhẹ ho khan vài tiếng, giọng điệu có chút khẩn trương hỏi: “Vậy là cùng một người tìm đúng không? Đối phương có nói cái gì không? Ngươi có nói cho người kia tin tức ta ở trong này hay không?”

Lúc này trong lòng của nàng có chút đại loạn, không biết người mang theo hình vẽ tìm kiếm nàng và Mặc nhi là ai, lại không biết mục đích của đối phương. Trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên suy đoán theo phương diện nào. Dù sao lúc ấy trong lúc nàng mơ hồ cũng bị một người tự xưng là Ám Tinh lừa gạt đến nơi đây?

Phượng Vân Cẩm cầm một miếng thịt sườn khô cắn, động tác tao nhã giống như hắn đang làm một chuyện vô cùng nghệ thuật, đối với vấn đề của Tô Nhược Hàm hắn chỉ hơi nhíu mày, khóe miệng khẽ nhếch mở miệng: “Đối phương chính là một nam tử trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, ừ... Khuôn mặt coi như không tệ, cũng lấy ra hai bức họa đến Hương Phiêu Trai tìm hiểu tin tức. Mà lúc ấy xác thực ta chỉ nhận thức ngươi mà không biết Mặc nhi con trai ngươi, cho nên ngươi hy vọng ta trả lời như thế nào?”

Vừa nghe lời này, trong lòng Tô Nhược Hàm căng thẳng, ánh mắt nguy hiểm không thôi nhìn chằm chằm Phượng Vân Cẩm: “Ngươi sẽ không nói cho người nọ, ta ở trong này đi?”

Ngay cả đối phương là ai nàng cũng không biết, nếu Phượng Vân Cẩm nói cho đối phương nàng ở đây, nàng... nhất định bóp chết hắn.

Phượng Vân Cẩm buông xương cốt đã cắn xong ở trong tay, tiếp nhận khăn lụa trắng Phượng Thiên đưa qua, nhẹ nhàng chà lau ngón tay của hắn xong, thế này mới nhìn Tô Nhược Hàm cười nhẹ mở miệng: “Ha ha... không phải ta tới cửa để báo cho ngươi biết sao, thuận tiện đến đây tìm ngươi hỏi thăm tình huống sao? Dù sao hiện tại nói như thế nào chúng ta cũng coi như là đồng bọn hợp tác, nói như thế nào thì đối với an toàn của ngươi ta cũng phải quan tâm chút không phải sao?”

Ánh mắt Tô Nhược Hàm rũ xuống, vẻ khôn khéo hiện lên từ trong mắt nàng, nàng có thể lý giải vì sao, trong những lời này của Phượng Vân Cẩm là đang chứng tỏ với nàng, bởi vì nàng và hắn có quan hệ hợp tác, cho nên gặp phải tình huống có gì nguy hiểm đến sự an toàn, là có thể tìm kiếm trợ giúp của hắn sao?

Chỉ là nam nhân trước mắt này mặt cười giống như hồ ly, nàng thật sự có chút không thể tưởng tượng, nếu nàng tìm hắn hỗ trợ sẽ bị hắn thu cái giá phải trả là bao nhiêu. Nàng mới sẽ không tin tưởng, hắn sẽ vô duyên vô cớ giúp đỡ nàng đâu, cho dù là giữa nàng và hắn có hợp tác...

Nhìn thấy lo lắng và nghi hoặc trong mắt Mặc nhi đang nhìn mình, Tô Nhược Hàm áp chế lo lắng trong lòng, trấn an vỗ vỗ đầu nhỏ của bé, gắp một chút thức ăn mới cho bé, thế này mới nhíu mày hỏi Phượng Vân Cẩm: “Vậy ý tứ của ngươi chính là, đối phương cũng không biết chỗ ở hiện tại của ta, còn có chính là... Ngươi sẽ không nói cho đối phương biết?”

“Đương nhiên phải xem quyết định của ngươi, nếu ngươi để ta báo cho đối phương biết, ta có thể phái người tuyên bố vị trí của ngươi đi ra ngoài, tin tưởng đối phương không tới một canh giờ có lẽ đã tìm tới.” Phượng Vân Cẩm ăn uống no đủ, thích ý lau miệng sau đó cười tủm tỉm mở miệng.

Tô Nhược Hàm nghe lời nói của hắn, nhất thời sắc mặt tối đen, nụ cười trên mặt nghiêm lại, ánh mắt sắc bén trừng mắt nhìn hắn một cái.

“Ta muốn ngẫm lại!” Nàng nhíu mày mở miệng.

Sau khi nói xong bắt đầu bưng bát trầm tư suy nghĩ ăn cơm, Mặc nhi bởi vì mẫu thân mình sau khi nói chuyện với Phượng Vân Cẩm thì thất thần. Thừa dịp nàng đang thất thần, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của bé nhăn thành bánh bao, hung hăng trừng mắt với Phượng Vân Cẩm ngồi đối diện. Người này thật đáng ghét, luôn khiến cho mẫu thân chú ý, làm hại mẫu thân ngồi ở đó thất thần, cũng không có giống như ngày thường cùng nhau vui vẻ ăn cơm với Mặc nhi.

Nhìn Phượng Vân Cẩm ở đối diện thích ý hơi híp mắt, vẻ mặt lười nhác trêu tức nhìn bé, lại nhìn đến cái tên kêu Phượng Thiên kia đang gió cuốn mây tan (quét sạch) thức ăn mà mẫu thân làm cho bé. Mặc nhi lườm sang Tiểu Bạch ở bên cạnh đã cơm nước xong đang nằm úp sấp nghỉ ngơi, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận nghĩ, sớm biết rằng vậy vừa rồi liền thừa dịp lúc mẫu thân không ở đây, để cho Tiểu Bạch cắn hai vị này, hừ!

Đợi cho Tô Nhược Hàm giống như ăn sáp mà ăn xong cơm trong bát, cuối cùng nàng ngẩng đầu nhìn sang Phượng Vân Cẩm nói: “Nhớ lấy không thể để lộ ra chỗ ở của ta và Mặc nhi...” Giờ khắc này nàng chưa từng có cảm thấy may mắn như vậy vì bình thường thời điểm đi ra ngoài đều cải trang một phen. Tuy rằng mơ hồ còn có thể có chút tương tự, nhưng sẽ không thể vừa nhìn thấy bức họa thì lập tức khẳng định là nàng.

“Chẳng lẽ ngươi cũng không muốn biết, rốt cuộc là ai đang tìm ngươi?” Phượng Vân Cẩm đột nhiên mở miệng.

Tô Nhược Hàm liếc mắt nhìn hắn, đừng tưởng rằng nàng không có nhìn thấy tò mò trong mắt hắn.

“Không muốn!”

Tuy rằng hiện tại nàng cũng có chút hiếu kỳ đối phương là ai, nhưng mà nàng cũng không biết mục đích cùng với thân phận của đối phương, nàng cũng không dám mạo hiểm, nhất là hiện tại nàng không phải chỉ có một người, còn có Mặc nhi...

Nghĩ đến đây, hơi nghiêng đầu nhìn nhìn Mặc nhi, nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu có vẻ ủ rũ, nàng nhẹ nhàng ôm bé đến ngồi trên đùi nhẹ giọng hỏi: “Mặc nhi mệt sao? Ngủ một lát đi!” Mấy ngày gần đây sau khi cơm nước xong Mặc nhi cũng sẽ ngủ trưa một lúc, vừa rồi ở trong này nói chuyện cùng Phượng Vân Cẩm, lại lơ là đứa nhỏ này.

Đôi mắt Mặc nhi mang chút bối rối chống lại ánh mắt của nàng, nhìn thấy nàng hơi nhíu mày, tay nhỏ bé duỗi ra nhẹ nhàng vuốt lên giữa vùng lông mày của nàng lầu bầu nói: “Mẫu thân... Đừng nhíu.”

“Được... Mẫu thân không nhíu mày, Mặc nhi mệt nhọc thì ngủ một lát, chờ con tỉnh lại mẫu thân làm đồ ăn ngon cho con ăn.” Tô Nhược Hàm ôn nhu nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé non mềm của Mặc nhi, nhẹ giọng dỗ dành.

Mặc nhi liếc liếc mắt nhìn Phượng Vân Cẩm một cái, toàn bộ thân mình lại chui chui vào trong lòng Tô Nhược Hàm, không bao lâu liền truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Phượng Vân Cẩm buồn cười nhìn sang đứa nhỏ ngủ say, nhưng hắn lại xem hiểu ánh mắt gần đi ngủ của đối phương.

Mẫu thân là của ta...

Lúc ấy biểu đạt trong mắt chính là như vậy.

Thấy Mặc nhi ngủ say, Tô Nhược Hàm áy náy liếc mắt nhìn chủ tớ Phượng Vân Cẩm một cái, nhỏ giọng nói: “Ta trước ôm nó lên giường, các ngươi chờ chút, ta lập tức quay lại.”

Đợi cho Tô Nhược Hàm trở lại nhà ăn lần nữa, lúc này Phượng Thiên cũng cơm nước xong đứng ở phía sau Phượng Vân Cẩm.

“Ta không muốn để cho người khác biết ta và Mặc nhi ở đây, ngươi có biện pháp nào?” Tô Nhược Hàm còn nghiêm túc ngẩng đầu nhìn Phượng Vân Cẩm.

Từ lần đầu tiên gặp mặt thì nàng đã biết, Phượng Vân Cẩm này là một nam nhân rất có tâm kế, nhất là tươi cười trên mặt hắn bị nàng nhìn thấy chính là mặt nạ dùng để che giấu lòng dạ tính kế của hắn, lần này nàng mở miệng xin giúp đỡ, chỉ sợ hắn muốn lên giá ngay tại chỗ rồi.

Quả nhiên, nàng vừa mới mở miệng, Phượng Vân Cẩm đã bưng lên chén canh cá Phượng Thiên vừa múc cho hắn nhẹ nhàng uống một ngụm, khóe miệng hơi giơ lên nói: “Canh cá này thực là rất ngon... phương pháp không giống với đi? Ta không có ngửi được chút mùi tanh nào.”

“Đừng để cho người tìm tới cửa, nói điều kiện đi!” Tô Nhược Hàm nhếch môi phấn hồng ngồi ở đối diện hắn.

Trong mắt Phượng Vân Cẩm hiện lên vẻ tính kế, khóe miệng tươi cười nâng lên vài phần, nữ nhân này thực thông minh, không có ngu ngốc nghĩ rằng mình sẽ vô duyên vô cớ hỗ trợ. Hơn nữa nếu như quả thật là vô duyên vô cớ ra tay giúp nàng, chỉ sợ ngược lại sẽ bị nàng cho rằng có mưu đồ gì đó, làm giao dịch như vậy đến lúc đó để cho nàng càng có thể tín nhiệm mình.

“Ta có thể giúp ngươi, nhưng mà ta muốn phương pháp làm canh con cá này, ừ... còn có... Muốn mầm móng gia vị trong tay ngươi...” Ánh mắt Phượng Vân Cẩm khôn khéo như hồ ly cười nhìn Tô Nhược Hàm, tươi cười mang theo vẻ chắc chắc mở miệng.

Hắn đã xác định Tô Nhược Hàm sẽ đáp ứng hắn, bởi vì hắn từ trong ánh mắt của nàng nhìn đứa nhỏ kia hắn nhìn ra một ít manh mối.

Quả nhiên... tuy rằng sau khi Tô Nhược Hàm nghe hắn nói muốn mầm móng gia vị sắc mặt khó coi, nhưng cuối cùng gật gật đầu.

Nếu dùng mấy thứ này có thể đổi được an toàn của mình và Mặc nhi, nàng không ngại dùng mấy thứ này đến đổi lấy.

“Có thể... Nhưng mà mầm móng cho ngươi sau, có thể trồng được hay không phải xem bản lĩnh của chính ngươi.” Tô Nhược Hàm giọng điệu lạnh lùng mở miệng, thực hiển nhiên nàng đối với hành vi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của Phượng Vân Cẩm có chút bất mãn.

Phượng Vân Cẩm cũng không giận, cười gật đầu: “Nếu Tô cô nương đã đáp ứng rồi, ta đây đương nhiên sẽ nghĩ biện pháp thay ngươi giải quyết hết phiền toái trước mắt, nhưng mà ta muốn biết... trong Lâm Lan thành này, có bao nhiêu người gặp qua diện mạo chân chính của ngươi?” Hắn cũng nhớ rõ, nữ nhân này khi ra ngoài hoặc là cải trang, hoặc là mang theo đấu lạp.

Bao nhiêu người?

Tô Nhược Hàm nhíu mày tự hỏi, nếu như thật muốn nói tới, giống như...

“Là tiểu nhị tiệm tạp hoá trên phố chính, Hồng Môi Quán Tiết tam nương, ông chủ tửu lâu Phùng kí Phùng lão gia...” Tô Nhược Hàm ngưng mi kể ra những người đã thấy qua bộ dạng chân chính của mình.

Về phần ông chủ sạp bán thịt, khi hắn nhìn thấy Tô Nhược Hàm, cả người nàng quấn cái khăn quàng cổ, cũng chỉ còn ánh mắt ở bên ngoài, nên không thể nhận ra nàng mới đúng.

Phượng Vân Cẩm gật đầu, tiệm tạp hoá chính phố kỳ thật là hắn mở, nhưng mà không muốn bị người ngoài biết, cho nên vẫn chưa để lộ ra tiếng gió, trái lại cũng dễ giải quyết.

Về phần hai người còn lại... Phùng kí tửu lâu... Họ Phùng...

“Cái tên mập mạp đùa giỡn ngươi, sẽ không phải chính là Phùng lão gia đi?” Lúc này đột nhiên Phượng Thiên nói chen vào.

“Đúng!” Khuôn mặt Tô Nhược Hàm chuyển đen, trong mắt nhanh chóng hiện lên vẻ chán ghét, cái tên mập chết tiệt...

Nhìn thấy chán ghét chợt lóe rồi biến mất trong mắt nàng, ánh mắt Phượng Vân Cẩm híp lại, trong mí mắt rũ xuống xẹt qua sự lãnh ý, ánh mắt như có chút chỉ thị nhìn qua Phượng Thiên. Trong nháy mắt Phượng Thiên liền sáng tỏ, khẽ gật đầu không thể nhận ra với Phượng Vân Cẩm.

Phượng Thiên hắn biết nên làm như thế nào!

“Đúng rồi... Nếu ngươi muốn về sau không bị người tìm được, ta nghĩ ngươi còn cần một thứ.” Trên khuôn mặt tuấn mỹ như bạch ngọc của Phượng Vân Cẩm lộ ra hơi thở gian thương không phù hợp với hắn tươi cười nhìn Tô Nhược Hàm.

Cái gì vậy?

Tô Nhược Hàm đề phòng nhìn hắn, người này lại muốn đánh cướp cái gì của nàng nữa vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.