Đầu "ong" một tiếng, cảm xúc tên là khẩn trương gắt gao bao phủ Tô Nhược Hàm.
Tiếp nhận hai trang giấy gấp lại Phượng Thiên đưa qua, ngón tay run nhè nhẹ mở ra, khi nhìn thấy gương mặt trên đó đúng là bức họa nàng và Mặc nhi, mặt nàng trắng bệch.
Bức họa vẽ rất giống, chỉ cần là người đã từng gặp qua nàng, lại nhìn thấy bức họa này, tuyệt đối có thể nhận ra được nàng.
Rốt cuộc là ai?
Người mang theo hai bức họa này tìm kiếm nàng, rốt cuộc là ai?
Lúc này trong lòng Tô Nhược Hàm có chút bối rối nhìn chủ tớ Phượng Vân Cẩm trước mắt đang phấn đấu chiến đấu với đồ ăn, huyết sắc trên mặt nàng tụt xuống, có chút tái nhợt đứng ở nơi đó.
Có người cầm bức họa của nàng đang đi tìm nàng, hơn nữa... Còn có một bức họa là Mặc nhi.
Chẳng lẽ... Là người nhà của Mặc nhi tìm đến đây sao?
Nghĩ đến đây, Tô Nhược Hàm khẩn trương nhìn thoáng qua Mặc nhi ở bên cạnh, lúc này bé mở thật to mắt to đen nhìn nàng, trong ánh mắt có một chút nghi hoặc và vô tội, nếu như người nhà của bé tìm đến đây thì nên làm cái gì bây giờ, bé sẽ bị mang đi sao?
Hơn nữa đối phương làm sao có thể biết được Mặc nhi đang ở đây, hơn nữa lại biết được tướng mạo của nàng?
Hai vấn đề này làm cho nàng có chút không rõ.
Nhìn chủ tớ hai người sau khi quăng cho mình vấn đề bối rối không thôi thì ngồi đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-sinh-ton-khi-bi-chong-ruong-bo/2116184/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.