Nhiệt độ điều hòa có hơi thấp, Ôn Dư lại không mặc nhiều đồ, không khí lạnh theo khe hở của quần áo thấm vào da thịt. Khi cô lấy lại tinh thần, hai chân đã tê cứng, cô vẫn giữ thế ngồi trên bậc thềm.
Mặc kệ người ngoài nhìn cô có nghèo túng hay không, muốn làm gì thì làm, nhưng cô sẽ không hút thuốc. Trong nhà Ôn Dư tuyệt đối không có ai hút thuốc, Ôn Hồng Ngạn và Ôn Cẩm Sanh đều không có thói quen hút thuốc bởi vì Lý Sương Hi luôn ghét mùi này, huống chi thân thể của bà vẫn luôn yếu ớt.
Cô giật mình khi có người đi qua, chiếc ly trong tay suýt đã rơi vỡ vụn.
"A... Cô, cô ngồi đây làm cái gì?"
Thanh niên họ Trương sợ đến mức ngay cả kính ngữ cũng quên mất, đỡ tay vịn giữ chặt cái ly, những thứ này đều phải thu dọn mang đi rửa, cực kỳ yếu ớt, chỉ cần không để ý sẽ làm rơi vỡ. Anh ta điều chỉnh sắc mặt, ý thức được mình thất thố, cố gắng nho nhã lễ độ nói chuyện với Ôn Dư.
Anh ta cúi đầu là có thể thấy Ôn Dư ngồi ở ngã rẽ, cô vốn mặc một chiếc váy ngang đầu gối, bây giờ co đầu gối lại, vạt váy cuốn lên đùi, mái tóc được chải kỹ càng tỉ mỉ cũng xõa tung, xem ra là tự mình tháo ra, hai lọn tóc đen như gỗ mun che đi gò má.
Nhìn cô như vậy trông rất gầy... cũng rất trắng, co lại thành một khối, chân cong lại để trên bậc thang. Gót chân và mắt cá chân hiện ra mạch máu màu tím nhạt, để ý đến ánh mắt anh ta, Ôn Dư cũng không nhúc nhích, ánh mắt u ám lạnh nhạt đảo qua anh ta.
Chỉ trong một ánh nhìn, anh ta liền hiểu ra rất nhiều thứ. Truyện Phương Tây
Muốn nói lại thôi, "Trên mặt đất lạnh, tiểu thư vẫn nên đứng lên đi, tôi đưa cô đến phòng nghỉ."
Ôn Dư nghe, cô nâng cằm lên, đôi mắt xuyên qua sợi tóc mà nhìn anh ta. Ôn Dư cười anh ta một tiếng, môi cũng không có huyết sắc gì, âm u giống như quỷ hút máu.
Có lẽ là trong bóng tối nên ngũ quan cô nhu hòa hơn, tự nhiên nhìn cũng có chút xinh đẹp. Anh ta và cô không được tính là cùng một loại người, người ta được sinh ra ngậm thìa vàng, có gì đau khổ chắc cũng khác những người đến từ thành phố nhỏ như anh ta. Tại sao anh ta lại cảm thấy mềm lòng chứ?
Thanh niên họ Trương nghĩ vậy lại nói với Ôn Dư; "Vậy tôi mang đồ đi trước."
Hiện giờ anh ta có hơi sợ cô.
Ôn Dư biết anh ta nghĩ cái gì cũng không ngại anh ta nghĩ như thế nào, ra khỏi cánh cửa này, bản lĩnh lừa gạt người khác của cô cũng ra theo. Tất cả những tưởng tượng của anh ta được xây dựng trên danh tính của cô gái nhà giàu đó, Ôn Dư không ngại tiếp tục dẫn đường cho anh ta.
Cô biết giọng mình rất ngọt, nhớ lại dáng vẻ nói chuyện của Lý Đông ngọc, sự lạnh nhạt này không ai bì nổi, chuyển động đầu lưỡi, giọng nói cũng trở nên lạnh thấu xương.
"Anh rất sợ tôi?" Ôn Dư cười nhạo một tiếng, trong mắt tràn ra sự bức người giống như Lý Đông Ngọc. Dưới ánh mắt như này ít ai có thể kiên trì được, cô quá quen thuộc rồi.
"Chỉ là... giống như tâm tình cô không được tốt lắm." Thanh niên họ Trương gần như không thể liên hệ Ôn Dư của hiện tại với vừa rồi, có lẽ đây mới là bộ mặt thật của cô.
Có vẻ như... cô vừa mới rời khỏi bữa tiệc gia đình.
Mỗi nhà mỗi cảnh.
"Không có gì tốt hay không cả, anh làm việc của mình đi." Ôn Dư nói xong, kiềm chế việc quan sát vẻ mặt cùng động tác của anh ta, nhắm mắt lại. Nhưng theo bước chân rời đi, tay cô lại vẫn run rẩy như cũ.
Cô đã lâu không giao tiếp với người khác rồi, nói thực ra, thân thể sẽ không thể khống chế mà sợ hãi. nhưng nếu không phải dùng thân phận của cô, hoặc vẽ ra một cô khác thì loại khó chịu này sẽ giảm bớt.
Qua một lúc, tiếng bước chân lại đến gần. Ôn Dư biết anh ta quay lại, không chịu nổi lòng hiếu kỳ, huống chi trong đầu anh ta đã tạo ra một Ôn Dư khác.
Ôn Dư không quay đầu lại, giọng nói lạnh đến dọa người: "Anh quay lại làm gì? Anh cho rằng anh có thể giúp được cái gì?"
Bất thình lình một tiếng suýt nữa làm cho thanh niên họ Trương dọa sợ, nhưng sau khi suy nghĩ lại anh ta vẫn hạ quyết tâm. Ông trời đã an bài cho anh ta gặp cô, cơ hội này cũng chỉ có một lần... Do dự thì sẽ vuột mất, có lẽ có thể kéo gần quan hệ với cô.
Anh ta hít sâu một hơi, ngồi xuống bên cạnh Ôn Dư, chỉ là câu nệ hơn nhiều. Anh ta cũng không phải người có tính cách hoạt bát, bình thường cũng không lo chuyện bao đồng như vậy nhưng Ôn Dư đột nhiên nói chuyện bằng giọng cao cao tại thượng, anh ta nhất thời không thể hiểu rõ tính cách của cô.
"Cô... Cô tên gì? Vừa rồi đi quá gấp tôi chưa kịp hỏi, hiện giờ tôi biết tâm trạng cô không tốt, tôi cũng không hỏi nhiều, tôi yên tĩnh ở bên cạnh cô một lúc là được." Anh ta theo bản năng quan sát Ôn Dư.
Ôn Dư không lộ sơ hở, liếc một cái cũng không, sắc mặt lạnh như băng.
Người này... thật cao ngạo, bây giờ sợ rằng cũng không có tâm trạng nói chuyện, anh ta không thể nói nhiều nhưng vẫn phải làm cô ghi nhớ mình. Thành thật mà nói, kiểu người lạnh lùng kiêu ngạo này, anh ta chắc chắn sẽ không gặp trong cuộc sống thường ngày, nhưng cũng chỉ có kiểu gia đình như vậy mới có thể tạo thành loại tính cách này.
Anh ta thực sự chưa gặp bao giờ, dù là mệnh công chúa hay bệnh công chúa, nếu cô như vậy, có bối cảnh tốt nên cũng có thể hiểu được.
Mắt Ôn Dư như nhìn thấu ý đồ của anh ta, khiến cho anh ta cảm thấy chột dạ, gần như là muốn bỏ chạy, nhưng vẫn miễn cưỡng nhịn xuống. Vị Ôn tiểu thư này nhìn kỹ anh ta một lượt từ trên xuống dưới, phun ra hai chữ: "Ôn Dư."
Không đuổi anh ta đi, nhìn dáng vẻ có thể giữ lại. Da mặt anh ta còn chưa đủ dày, ở trường hợp như vậy không thể che giấu được cảm xúc, trông giống như một tờ giấy nhuộm.
Ôn Dư nhìn phản ứng của anh ta, cảm thấy buồn cười.
Cô đã biết lý do tại sao Lý Đông Ngọc được người ta yêu thích rồi, bởi vì đó là Lý Đông Ngọc. Nếu là người khác làm ra bộ dáng như diêm vương kia của Lý Đông Ngọc thì không chừng Ôn Dư sẽ tát cho hai cái, nhưng đối với Lý Đông Ngọc, cô cũng chỉ có thể cung kính. Trong lòng có nghĩ thế nào cũng không dám để lộ trên mặt.
Anh ta ngây người ra một lúc mới phản ứng lại, lập tức vội vàng khai báo với cô về mình: "Tôi tên Trương Khâm Vọng... Không dễ nhớ lắm, vẫn là tên cô hay hơn."
Dường như anh ta thấy Ôn Dư có chút thiếu kiên nhẫn, có lẽ là lười kết giao với anh ta. Anh ta cũng buông tha ý định tiếp tục lôi kéo quan hệ, cũng khiêm tốn hơn, mới thấy cô thả lỏng cơ mặt.
Trong lòng thầm đánh giá, đã hiểu đại khái về tính cách của cô.
Cũng đúng, loại người nào cô chưa từng thấy, mình như vậy chỉ sợ là vẫn khiêm tốn. Trương Khâm Vọng từ cao trung đến đại học đều được bạn bè nói là đẹp trai, nên tự nhiên anh ta cũng biết có vẻ ngoài ưa nhìn có thể lấy được công việc này, nhưng bây giờ... anh ta hơi dao động.
Đối phương hoàn toàn xem vẻ ngoài của anh ta như không khí, phương diện này đã không chút ưu thế, cũng chỉ còn lại tính cách, phải làm cho cô cảm thấy mình là một người có tính cách tốt. Không nhìn vào bề ngoài thì cũng phải nhìn vào được nội hàm.
Trương Khâm Vọng nhìn cô gần như đã coi cô thành một công chúa.
Nhưng Ôn Dư biết chính xác mình có bộ dạng gì, cô có thể tự hiểu lấy nên trong lòng càng thêm bình tĩnh. Ôn Dư đứng lên, phủi váy, Trương Khâm Vọng không dám lại gần, sở đụng đến quần áo cô khiến cô nổi giận, cũng trơ mắt nhìn Ôn Dư cất bước rời đi.
Cũng không biết liên lạc với anh ta không, lên trên cầu thang, Ôn Dư xoay người lại nhìn xuống anh ta, anh ta cũng phối hợp nặn ra một nụ cười, Ôn Dư nói: "Trương Khâm Vọng đúng không, được, tôi nhớ rồi."
Câu này khiến anh ta thở phào nhẹ nhõm, anh ta đã không làm việc vô ích.
Giống như nhìn một cục đá, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Ôn Dư biến mất sau bức tường, làn váy dưới ánh đèn như mạ vàng, ở trong mắt anh ta, Ôn Dư đương nhiên cũng mạ một lớp vàng.
(Nhiều lúc thấy văn phong của tác giả viết khó hiểu quá)
Ôn Dư đi dọc theo hành lang, thấy cửa phòng mở, Lý Đông Ngọc đứng ở hành lang, sắc mặt không được tốt lắm. Ngay sau đó anh ta nhìn thấy Ôn Dư, nói: "Cháu lại làm cho mẹ cháu nổi giận, tôi biết bà ấy thiên vị nhưng cháu cứ giả vờ vâng dạ nghe theo cho tôi. Trong khoảng thời gian này nếu cháu không gây rắc rối, tôi sẽ giúp cháu tìm một đường ra."
Lý Đông Ngọc nói đường ra là tìm cho cô một người chồng. Thứ nhất là bù đắp cho Ôn Dư, thứ hai cô cũng dọn ra ngoài, sẽ không phải gặp Lý Sương Hi nữa.
Ôn Dư thật sự tò mò, Lý Đông Ngọc có bản lĩnh gì bán cô đi. Phải biết rằng, không ai thích tính cách của cô, huống chi cô không có giá trị gì.
"Cháu biết Hoắc thiếu gia chứ?" Lý Đông Ngọc trầm ngâm một lát lại nói: "Tôi có thể nghĩ biện pháp cho cháu đính hôn với cậu ta, chỉ cần cháu đừng gây chuyện với mẹ cháu."
Cô đã từng nghe về người đàn ông này, không phải cùng một đẳng cấp với cô.
Lý Đông Ngọc luôn keo kiệt lại đột nhiên hào phóng như vậy, nhưng đối với anh ta, dường như tìm một người chồng tốt cho một người như Ôn Dư là bồi thường cho cô. Sợ cô không ai cần, nên rộng lượng tìm nhà chồng cho cô, thật ra Ôn Dư không kỳ vọng gì với chuyện này... Ôn Dư thích cảm giác vừa rồi, nhìn một người đàn ông ở trước mặt cô để lộ ra mọi vui buồn cảm xúc của mình, như thể tại thời điểm đó, cô chính là thượng đế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]