Chương trước
Chương sau
"... Ôn Dư, cô đi đâu thế?"

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Từ Kiệt cũng biết lập trường của mình không nên hỏi nhiều, nhưng thời khắc Ôn Dư bước vào, sợi dây trong đầu vẫn mất đi khống chế. Ôn Dư ăn mặc rất xinh đẹp, mặc dù bình thường cô cũng sửa soạn như vậy nhưng hôm nay anh ta lại cảm thấy... Ôn Dư ra ngoài để gặp ai đó.

Bên cạnh anh ta chưa từng có ai giống Ôn Dư, người phụ nữ bất cứ lúc nào ra ngoài cũng phải ăn diện cẩn thận tỉ mỉ, từ quan niệm truyền thống của anh ta, nếu phụ nữ trang điểm thì sẽ mang một mục đích nào đó.

Ngay cả bữa tối anh ta cũng đã làm xong cho Ôn Dư, nghĩ đến sở thích của cô còn đặc biệt đến siêu thị mua tôm hùm về nấu. Anh ta sống tiết kiệm, không có sở thích nào xấu, nếu không cần thiết thì anh ta sẽ không bước vào siêu thị đắt đỏ.

Ôn Dư nghe anh ta hỏi thì trên mặt cô xuất hiện vẻ không vui, dường như cô đang thiếu kiên nhẫn. "Tôi đã nói rồi, là bạn bè, tôi có rất nhiều bạn bè. Không phải anh cũng là bạn của tôi sao?"

Anh ta đương nhiên không thể buột miệng thốt ra câu không phải, nếu nói lời này ra thì tất cả những gì đã chuẩn bị trước đó đều sẽ thành công cốc. Anh ta hơi hèn mọn mà chỉ vào bàn, cũng không ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, "Tôi giúp cô hâm nóng lên nhé?"



"Không, không cần." Ôn Dư cởi áo khoác ra, giống như thật sự là chủ nhân ở đây, tự nhiên bật điều hòa, thay giày xong. Cô kén chọn mua riêng cho mình một đôi dép đi trong nhà, cho dù chỗ này của Từ Kiệt có thừa, nhưng cô ghét bỏ chất lượng kém, nhưng cô không nói lời như vậy ra, là Từ Kiệt tự đoán ra.

"Anh cũng bận rộn đến tối muộn nhỉ? Tôi nhớ bình thường rất nhiều người tìm đến anh khám bệnh, anh còn phải nấu cơm cho tôi nữa, vất vả quá." Ôn Dư ngoài miệng nói như vậy. "Anh đi nghri ngơi đi, tôi sẽ tự làm."

Đương nhiên không cảm kích, ở trước mặt co, ngược lại Từ Kiệt cảm giác rất ngột ngạt. Có lẽ là bất bình đẳng về mặt tâm lý, có lẽ nhất cử nhất động của Ôn Dư càng cố tình nhấn mạnh khái niệm này.

Cô dường như luôn nhắc nhở anh ta, "Xem kìa, chúng ta không phải cùng một loại người."

"Không, vẫn nên để tôi làm." Từ Kiệt đưa tay cầm đĩa lên.

Ôn Dư cũng để anh ta làm, cô chỉ ngoài miệng nói muốn làm mà thôi, cô cũng sẽ không tự đi làm hỏng móng tay của mình. "Để tôi nếm thử tay nghề của anh." Cô cúi người, cầm đũa gắp miếng thịt lên, từ tầm mắt của Từ Kiệt có thể thấy vòng eo mảnh mai tinh tế của cô, mái tóc đen dài tết sau lưng, được buộc lại bằng một sợi dây lụa, cô còn đội một chiếc mũ trông cực kỳ nữ tính.

Anh ta nghe thấy giọng nói cô mang theo chút ý cười, "Ngon quá, tay nghề của anh tốt thật."

Cũng không biết tại sao anh ta lại hroi: "Có so được với nhà hàng không?"

Ôn Dư thực sự nghiêm túc mà nghĩ, trầm ngâm một lát thì nói: "Còn thiếu chút nữa, ăn vẫn chưa thấy sự tươi mới... Có phải do lửa quá lớn không? Nhưng không sao, tôi cũng không thường xuyên về ăn, anh có thể bớt vất vả hơn một chút."

"Không... Nếu cô thích thì không phiền chút nào." Anh ta ngượng ngùng nói, cảm thấy tai nóng cả lên. Khi Ôn Dư ban ngày ăn diện trang điểm, anh ta cũng không nhàn rỗi, kiểm tra từng viên cúc áo một, còn bắt đầu bôi thuốc mỡ lên mặt mình.



Có lẽ đàn ông cũng nên tinh tế hơn một chút, Từ Kiệt nghĩ, điều này chắc chắn không phải vì sắc đẹp mà là để tạo lợi thế cho mình trong điều kiện khách quan không bình đẳng.

Ngoài miệng nói ngon nhưng Ôn Dư chỉ ăn một miệng, cô bắt đầu trải thải yoga trong phòng, mỗi tối đều tập thể dục. Nơi này tràn ngập dấu vết sinh hoạt của cô, thiết bị tập thể dục của cô, quần áo, giày dep của cô, các đồ trang điểm, tất cả đều dễ thấy ở mọi ngóc ngách, trông hài hòa đến vậy.

Căn nhà này dường như bị cũng bị cô thay đổi, khí thế xa lạ trên người cô, bây giờ toàn bộ ngôi nhà cũng trở nên xa lạ như thế, Từ Kiệt đứng trong phòng khách cầm đãi, ngơ ngác quên mất mình định đi hâm nóng đồ ăn. Đây là nhà anh ta, nhưng hiện giờ anh ta lại trở nên dư thừa.

Cũng không thể nói được là không đúng chỗ nào, Ôn Dư rất lễ phép, có lẽ là vì tâm lý tự ti kỳ lạ của anh ta. Anh ta nhìn một lúc, rồi lặng lẽ vào bếp hâm nóng đồ ăn.

...

Ra một thân mồ hôi Ôn Dư mới bắt đầu nghỉ ngơi, cô ngồi trên sofa, xem vòng bạn bè của tiểu hot girl vừa hiện lên. Phần lớn là không ốm mà cũng than vãn, trước đó đã biết rõ nhưng cô lại tìm thêm được cái mới.

Tiểu hot girl đăng trạng thái mới.

Cũng giống trước đây khoe bạn trai nhưng không lộ mặt, tiết lộ thông tin anh ta sắp tặng mình một căn nhà mới, cũng tiện thể nhắc đến, bạn của bạn trai cô ta cũng sẽ đến thành phố A gặp nhau, đến lúc đó có thể gặp gỡ nhiều nhân vật lớn hơn.

Đúng là hào phóng, Ôn Dư nghịch màn hình, có chút nhàm chán nghĩ, sao Lý Đông Ngọc không thể hào phóng với mình một chút, dù gì mình cũng là cháu gái anh ta.

Bỏ đi, dù sao mình cũng không có giá trị gì trong mắt mọi người.

Thứ không chiếm được, sự tôn trọng này, Ôn Dư sẽ tự mình giành lấy, tự đi lừa lấy. Từ chỗ Trương Khâm Vọng, cô có được sự kính sợ và tôn trọng, huống chi anh ta còn xem như là tri ân báo đáp. Hiện giờ Từ Kiệt đối xử với mình cũng rất cẩn thận.

Sao có thể nói alf giả chứ? Ôn Dư hiện giờ cũng khá cao hứng!

Cô ngáp một cái, lại gửi tin nhắn cho tiểu hot girl, cô ta coi cô như khách hàng tiềm năng, tự nhiên là phải chú ý đến, một tin nhắn này vừa gửi đi cô ta liền xem.

Không chỉ có một mình cô ta, bàn tay của một người đàn ông đặt trên vai cô ta: "Ai đó?"

Tất nhiên không thể nói rõ, sao có thể nói mình bán đồ anh ta tặng chứ. Tiểu hot girl nói: "Một người bạn mới quen, cũng là do cùng mua túi."

"À." Anh ta dường như đã hiểu, khép mí mắt lại, lười hỏi đến.

Có một số phu nhân cũng luôn thích mua túi xách. Anh ta cũng không quan tâm đến mối quan hệ cá nhân của bạn gái, dù sao trong thời gian này, anh ta đã bắt đầu thấy chán rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.