【 Thần y cho rằng ta đón cô đến đây là để hưởng thụ sao? Nếu như không cần cô trông chừng, thì ta giữ cô lại có tác dụng gì?】
Cô mơ mơ màng màng đứng dậy, dụi mắt, sửng sốt một lúc mới nhớ ra phải làm gì. Cô đi đến bên lò thuốc trong góc, dùng thìa gỗ cạo ra một đống thuốc mỡ đã nấu xong, bôi lên một tấm khăn trắng sạch sẽ. Bôi xong cô phẩy phẩy, đợi tới khi nhiệt độ thích hợp thì cầm tấm khăn đến trước mặt Vũ Hóa Điền nói: “Đến lúc thoa ngoài da rồi.”
Cô đắp thuốc mỡ tự chế lên vết thương của Vũ Hóa Điền, trước khi đắp cô quan sát cẩn thận vết thương của hắn sau khi ngâm thuốc, chỗ đó dường như sưng đỏ. Cô nhíu mày, ngẩng đầu hỏi Vũ Hóa Điền: “Thuốc tắm hôm nay có vừa không? Ta thấy nơi này sưng to quá, có cần giảm bớt một phần thuốc không, chuyện này quá vội vàng dù sao cũng có chút hại sức khỏe.”
“Đây chẳng phải là kết quả thần y muốn sao?” Vũ Hóa Điền lạnh lùng đáp.
Trong phòng tắm nóng bức, cô lại run lẩy bẩy, vốn còn đang buồn ngủ cũng sợ đến mức tỉnh như sáo. Cô vội vã nịnh nọt đáp: “Điều đại nhân muốn mới là điều tiểu nhân muốn, tiểu nhân hiện giờ chỉ cầu mong đại nhân sớm bình phục, ta cũng có thể trở về núi tiếp tục sống cuộc sống nhàn hạ của ta, ngày ngày để người ta hầu hạ như thế này ta có chút không quen.”
“Hừ, cô thật sự cho rằng mình còn có thể trở về được sao?” Vũ Hóa Điền cười nhạo, câu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-nuoi-duong-cong-cong/82088/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.