Cố Đình Lập ngồi trong quán cà phê nhớ về thời thiếu niên xưa cũ, nhớ đến mình phải mất một thời gian dài để không còn đưa tầm mắt qua ô cửa nhỏ để nhìn sang đây, vô thức muốn tìm kiếm một bóng dáng mảnh mai quen thuộc, lúc nào cũng nhắc nhở mình nhớ rõ ràng là cô không còn làm thêm ở đó nữa.
Lần rung động đầu đời chưa kịp bày tỏ đã thất bại trong thầm lặng, anh có chút dỗi hờn buộc bản thân mình ở trường không chú ý đến cô nữa, hết buổi học là nhanh chóng đi như bay ra khỏi lớp, mặt mày trầm lạnh đến độ Trình Nam cũng phải né không dám tiếp xúc nhiều.
Cố Đình Lập cũng lấy đó làm yên ổn, anh sợ bản thân không giữ nổi vẻ bình thản nếu cứ nghe cậu bạn huyên thuyên về người bạn gái đang theo đuổi cậu ta. Lòng tự ái và hiếu thắng của một thiếu niên khiến anh chưa bao giờ hỏi Trình Nam về tiến triển mối quan hệ giữa hai người, mãi cho đến lúc bọn họ mỗi người một phương cũng vậy.
Một ngày cuối mùa hè, trên đường trở về nhà sau giờ tự học, anh lại nhìn thấy cô gái ấy. Vẫn vóc dáng mảnh khảnh ấy, nhưng khuôn mặt sáng ngời tràn đầy sức sống thanh xuân, cô giống như còn cao thêm chút ít nữa. Hàn Lâm đứng trước cửa tiệm đồ lưu niệm, nhìn chăm chú vào những món đồ nhỏ xinh trong đó cắn môi với vẻ suy tư.
Anh nhìn phong cách trang trí trong cửa hàng cùng những băng rôn quảng cáo mới nhận ra sắp đến dịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-nguoi-vo-co-chong-7-nam-ngua/2500415/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.