“Mi sai rồi.”
“…” Không thích cậu thì sai à?
“Cách xa ta một chút. Ta là Phương Dung.”
“…”
Phương Dung rốt cuộc nhịn không được phải mở cửa đi vào, “Sao cậu ngốc thế? Trừ tôi ra còn ai hiểu cậu được như tôi.”
Phương Hoa xoay người lại, lộ vẻ mặt mờ mịt, vẫn còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì.
“Ngu ngốc.” Phương Dung không đành lòng nhìn thẳng, “Tôi chính là bút tiên đây.”
Phương Hoa quay đầu lại nhìn cây bút hình trụ đã ngã rạp xuống bàn, lại nhìn qua Phương Dung, tiếp tục lộ vẻ mặt mờ mịt.
“Đây là dị năng của tôi.” Phương Dung giải thích cho hắn hiểu, “Tôi có thể khống chế được những vật gần tôi, bắt chúng nó tự di chuyển hoặc làm những chuyện khác.” Cậu chỉ vào cây bút trên bàn, “Giống như lúc nãy vậy.”
Bởi vì dị năng thức tỉnh trễ, lại được nuôi dưỡng trong cơ thể ước chừng hai mươi mấy năm, vì thế ngay từ khi bộc phát dị năng, cậu đã mạnh hơn người khác, chỉ cần không phải là đồ vật quá nặng hoặc quá xa thì đều có thể khống chế.
Sau này có muốn di chuyển sô pha cũng không cần nhờ Phương Hoa nữa, tự cậu ra tay cũng được, đương nhiên là sẽ phải cố hết sức, dù sao thì dị năng chỉ mới thức tỉnh, cậu vẫn chưa thể khống chế thuần thục, đợi sau này thuần thục thì sẽ tốt lên.
Kỳ thật, chỉ cần cậu có dị năng là đã vui như điên rồi, làm gì có yêu cầu cao như vậy.
“…A.” Phương Hoa sửng sốt, có dị năng rồi thì không cần hắn bảo hộ nữa hả?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-mang-song-cua-nhan-vien-chan-nuoi/445854/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.