“Yên tâm đi, lúc tôi tới vừa hay nhìn thấy tên đạo sĩ kia xuất hiện ở đầu hành lang, cho nên chắc chắn là ở đây. Chẳng qua tên đạo sĩ kia cũng có nhiều mánh khóe, vì vậy tôi không dám tới quá gần, sợ ông ta phát hiện ra hơi thở của tôi!” Ứng Phong nói.
“Thấy tận mắt là được, lần này tôi có thể yên tâm rồi. Có điều bây giờ đang là ban ngày, chúng ta không nên hành sự, nếu không đánh trúng người vô tội lại thành không hay, vậy cứ đợi đến tối rồi hành động! Hai chúng ta trốn qua một bên trước đã, hai kẻ kia bị cảnh sát truy nã nên hiện tại chắc chắn sẽ như chim sợ cành cong, lúc nào cũng phải chú ý tới động tĩnh xung quanh. Nếu bị bọn chúng phát giác được điều gì, thì coi như chúng ta phí công nhọc sức!” Đường Nham nói.
Ứng Phong khẽ gật đầu, sau đó hai người trốn sang khu vực trống trải bên cạnh, tận đến khi màn đêm buông xuống.
Đường Nham sửa sang lại quần áo định lẻn vào hành lang, nhưng anh còn chưa bước chân ra đã thấy dưới ánh đèn lờ mờ có một người đàn ông trung niên đi ra. Anh tập trung nhìn vào, lại đúng là tên đạo sĩ đã khiến mình khổ sở tìm kiếm kia, mà đi phía sau ông ta chính là người đàn ông mặc âu phục đã hại chết Tô Thiên.
Chỉ là thứ anh ta mặc trên người bây giờ không phải âu phục thẳng thớm sạch sẽ, mà là một cái áo ngắn tay màu đen, nhìn dúm dó giống như được bán ở vỉa hè, mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-huong-dan-su-dung-no-le-quy/1143627/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.