Type: Đỗ Thanh Huyền
Đồng Đan Thanh cầm con dao nhỏ, tỉ mỉ chậm rãi vẽ một gạch ngang trên tường. Chỗ đặt bút, ba chữ “Chính” xếp ngay ngắn thẳng hàng bên nhau.
Đây là ngày thứ mười lăm cô ấy tới căn nhà này rồi.
Mỗi ngày, ô cửa sổ tròn trên đỉnh đầu luôn có ánh sáng chiếu xuống, cô ấybèn cầm dao khắc một nét lên tường. Vẽ một nét là một ngày, tới giờ đãcó mười lăm nét.
Khung cửa kêu cót két. Cô ấy quay đầu lại nhìn,vẫn là ông già gù lưng đó. Từ khi Đồng Đan Thanh bị đưa tới đây, ông ấyluôn là người đưa thức ăn và nước uống cho cô.
Nói thật lòng, sovới những con tin bình thường, cô ấy cảm thấy cảnh ngộ của mình tốt đếnnỗi khiến người khác có chút oán trách, ngoại trừ việc bị hạn chế tự dothì không phải chịu bất cứ ngược đãi nào về việc ăn uống, thậm chí cólần cô ấy còn được phép sử dụng di động của mình một chút, nhưng quáthực chỉ một chút mà thôi.
Đồng Đan Thanh quay đầu nhìn ông lão:“Này, ông chủ của ông nói cứ tám ngày lại cho tôi dùng di động một lần.Bây giờ đã là ngày thứ tám rồi, đàn ông nói lời phải giữ lời chứ.”
Ông già nói chuyện không lưu loát cho lắm, thi thoảng còn nuốt nước bọt.Ông ta chép miệng, nước bọt men theo khóe miệng dường như không thể khép chặt chảy xuống dưới. Điều khiến người ta càng không thể chấp nhận được là mu bàn tay ông ta đen xì xì. Đồng Đan Thanh ngồi trong góc tối thấycảnh này, cảm thấy dạ dày đang trống rỗng lại có vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-hinh-canh/1850598/quyen-2-chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.