Ngày mùng 6 tháng 7, trời đẹp.
Trong người bực bội vô cùng, vì trước khi ra cửa mới cãi nhau một trận ầm ĩvới ông già, có người đàn bà đó thêm thắt giùm, lần này tôi hoàn toàn ởthế hạ phong. Mẹ kiếp, thật không cam tâm!
Người đàn bà đó nóimuốn sinh con cùng ông già, sao tôi lại muốn cười thế. Trước đây khôngbiết đã bị bao nhiều người đàn ông tưới tắm vào rồi, giờ có thể mọc lênmầm giống gì?
Nghĩ vậy, tôi lại lên cơn. Nhưng ngay lập tức, cảviệc hít thở ra sao tôi cũng quên mất. Ra ngoài vội vã, tôi quên mangtheo ví tiền, sờ soạng khắp người từ trên xuống dưới, đừng nói là tiềnbắt xe không có, ngay cả một đồng ngồi xe buýt cũng phải miễn cưỡng lầnsờ từ trong túi quần ra.
Xoa xoa mũi, tôi buông một câu xui xẻo, rồi ngoan ngoãn đứng ở bến đợi xe buýt.
Hôm đó, trời cực kỳ nóng nực, chắc phải khoảng 37 độ. Lần đầu tiên tôi biết hóa ra mình cũng mong ngóng cái thứ gọi là xe buýt ấy.
Cuối cùng nó cũng tới. Lại không có ghế ngồi!
Tôi chôn chân trong khoang xe, đối lưng chạm ngực với đám các chú các thím, thật phiền não không chịu nổi.
Đúng vào lúc này, trong xe vọng tới tiếng nhạc. Không phải loại âm thanh rõnét như phát ra từ di động mà giống kiểu máy hát cổ xưa sớm đã bị bỏkhông ở nhà ông ngoại. Nó kêu rè rè. Là một bài hát tiếng Nhật, tiết tấu cũng rất dễ nghe.
Rồi dần dần người trên xe cũng vãn. Tôi sátlại gần âm thanh đó, nhìn thấy cô ấy. Cô ấy nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-hinh-canh/1850553/quyen-1-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.