“Tôi không hiểu ý của anh.” Khi mỉm cười, cơ mặt của Từ Nham toát lên một vẻ nho nhã rất bác học. Anh ta đan mười đầu ngón tay vào nhau, đặt nghiêmchỉnh lên đùi, nhìn thẳng về phía Cung Khắc, biểu cảm không thể điềmnhiên hơn: “Anh Cung có thể nói rõ ràng hơn một chút được không?”.
Lúc này, nếu đổi lại là Đới Minh Phong hoặc bất kỳ một cảnh sát nào ngồi ởvị trí của Cung Khắc, có lẽ họ cũng sẽ nghĩ cùng một vấn đề. Nói Từ Nham là hung thủ, không có chứng cứ gì.
Nhưng, rõ ràng Cung Khắc cócách của riêng mình. Anh lấy ra một cuốn sổ hỏi cung, được các đồngnghiệp trong Công an quận tặng, lật ra một số trang. Những tờ giấy cứngtheo động tác lật phát ra những tiếng sột soạt. Trong căn phòng tối tămít ánh sáng, âm thanh này có thêm chút lạnh lẽo, thiếu sinh khí.
Cuối cùng âm thanh ấy cũng ngừng lại. Cung Khắc đặt ngón cái và ngón giữabàn tay phải đè lên trang sách, ngăn không cho nó lật, đồng thời đầungón tay cũng chỉ vào hàng thứ hai của trang ấy.
Giọng nói củaCung Khắc không chút cảm xúc. Anh đang đọc những ghi chép trên đó: “TừNham, tốt nghiệp nghiên cứu sinh Y học lâm sàng năm 2000 tai đại học YLâm Thủy, sau khi tốt nghiệp, ở lại trường làm giảng viên, các môn họcgiảng dạy gồm có Giải phẫu học, Y học bệnh lý học và Y học căn bản, đúng vậy không?”.
Từ Nham nhún vai, “Ghi chép nhân viên nhà trường, của tôi”.
Rõ ràng Từ Nham thừa nhận đoạn mà Cung Khắc vừa đọc.
“Nhưng đây không phải là toàn bộ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-hinh-canh/1850552/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.