Tháng 12 âm lịch, trời vào đông rét buốt, Lạc Ninh công chúa hạ táng. Ngày hôm đó tuyết rơi dày đặc, cung điện lộng lẫy bao phủ bởi lớp tuyết trắng xóa, nhìn từ xa như một cỗ quan tài khổng lồ bị đóng băng. Cung nhân mặc tang phục quỳ trong giá rét, ai oán khóc thương...
Lạc Ninh còn nhớ buổi chiều hôm ấy, đã lâu rồi nàng chưa được diện kiến Hoàng thượng. Ngài lâm trọng bệnh nằm liệt giường. Môn nhân nói mấy ngày trước Hoàng hậu mời cao nhân, y tự nhận có thể chữa khỏi bệnh cho Hoàng thượng.
Lạc Ninh vội vã chạy tới tẩm điện, Hoàng hậu thần sắc tiều tụy nói chuyện với nam nhân mặc đạo bào. "Hoàng thượng vừa nhắc đã lâu không thấy Lạc Ninh", Hoàng hậu mỉm cười hiền hậu như thường ngày. Lạc Ninh gật đầu tò mò nhìn đạo sĩ bên cạnh.
"Đây là vị cao nhân ta đã nhắc tới". Hoàng hậu nói, "Những ngày này bệnh tình của Hoàng thượng đều dựa vào ngài".
Đạo sĩ cúi thấp đầu, chắp tay, "Hoàng hậu quá khen, công chúa có thể gọi ta là Tương Ninh".
"Bệnh của Hoàng huynh ngươi có thể chữa khỏi?", Lạc Ninh hỏi.
Đạo sĩ cười một tiếng, "Bần đạo đã kê đơn thuốc cho Hoàng thượng, còn lại...tùy thuộc vào sự lựa chọn của người".
Hương Long diên hương trong lư hương đài sen, hòa cùng mùi thuốc đắng nghét tỏa khắp tứ phía.
Lạc Ninh quỳ bên màn trướng khẽ gọi, "Hoàng huynh".
Hoàng đế đã sớm tỉnh, y mở mắt hướng Lạc Ninh vẫy tay, nàng vội vàng tiến về phía trước.
"Lạc Ninh đã lớn như vậy rồi", Hoàng đế khẽ thở dài.
Sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-ghi-chep-chuyen-than-quai-nam-gia-tinh/461900/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.