Edit: H.Junk
---
Dù mới là xế trưa nhưng sắc trời đã tối đen. Ánh nến chập chờn hắt lên tường vệt bóng đổ dài bao phủ toàn bộ đại sảnh tạo thành một không gian tách biệt với thế giới bên ngoài.
Bầu không khí rơi vào im lặng đến rợn người, lúc này trong đại sảnh không có một tiếng động, ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào bóng đen hình người trên tường.
Phía bên ngoài cuồng phong gào thét, gió giật mạnh đập rầm rầm vào cánh cửa gỗ. Bên trong đại sảnh, ánh sáng lóe lên mờ mờ ảo ảo, phản chiếu vào khuôn mặt của đồng tử trong bức tranh treo tường, lộ ra nụ cười quỷ dị.
Ninh Hoàn nhìn chằm chằm bóng người như ẩn như hiện trên tường trong lòng đã có suy đoán, hắn mím môi yên lặng liếc nhìn Túc Tiển đứng bên cạnh. Túc Tiển ánh mắt hờ hững quét qua biểu tình thấp thỏm lo sợ của ba kẻ kia, y hừ lạnh một tiếng rồi rút đao cắm thẳng về cái đầu của bóng người trên tường.
"Rắc rắc" Lưỡi đao sắc bén cắm vào khe hở trên tường. "Tường rỗng", Túc Tiển lên tiếng.
Lại thêm vài tiếng giòn giã, một viên gạch vỡ làm đôi từ trên tường rơi xuống đất...
Theo tiếng gạch rơi rào rào, bóng người bên trong cũng dần dần lộ rõ. Đầu tiên là nửa vầng trán đã khô quắt, tiếp sau đó là đôi con ngươi trợn trừng trắng hếu. Bức tường bị phá bỏ cũng là lúc xác của Cố lão rơi xuống đất. Thi thể của lão ta cuộn tròn, tứ chi biến dạng, đầu người bị vặn ngược ra sau lưng...
Ninh Hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-ghi-chep-chuyen-than-quai-nam-gia-tinh/461891/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.