Sáng sớm hôm sau, Ninh Hoàn bị Túc Tiển gấp gáp đánh thức. Hắn vừa mông lung mở mắt đã thấy y mặt ngưng trọng.
"Sao vậy?" Ninh Hoàn ôm chăn đứng dậy, vừa ngáp vừa hỏi.
Túc Tiển nhăn mày, mặt nặng nề, "Sư huynh và Cố lão mất tích".
"Cái gì? Mất tích!". Ninh Hoàn hoảng hốt, cơn ngái ngủ cũng bay biến, "Chuyện gì đã xảy ra?".
Túc Tiển lắc đầu, "Sáng nay ta đi tìm đã thấy y không còn ở phòng". Túc Tiển nghĩ ngợi một hồi, "Tuy là bên trong còn lưu lại tay nải của y, nhưng hoàng phù mang theo cũng biến mất, hẳn là sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng".
Ninh Hoàn nghe đến đây cũng bớt lo, hắn trầm giọng lầm bầm, "Vậy thì tốt, vậy thì tốt".
"Nhưng y cả đêm qua không về, đến hôm nay lại mất tích, việc này không phải ngẫu nhiên". Túc Tiển nhăn mày suy nghĩ, y quay đầu nhìn Ninh Hoàn nói tiếp, "Hôm nay ta sẽ đi thám thính tiểu lâu phía Nam, không chừng nơi đó sẽ có manh mối Hư Không để lại. Ngươi có đi hay không?". Túc Tiển ngừng lời, giọng có chút chần chờ, "Nếu vật kia ngay cả sư huynh ta cũng không thu phục được, ngươi đi cùng...chỉ sợ dữ nhiều lành ít". .
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||
"Đi! Tại sao không đi?" Ninh Hoàn xoay mình xuống giường, không chút do dự, "Ta đi cùng ngươi".
Ninh Hoàn vừa đi giày vừa nói, "Mà Cố lão kia, tại sao lão ta cũng mất tích?"
"Sáng nay nhóm người Hầu tử tìm đến cũng không thấy lão ta". Túc Tiển ngồi cạnh bàn, Hư Không mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-ghi-chep-chuyen-than-quai-nam-gia-tinh/461890/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.