Ninh Hoàn mơ màng tỉnh lại phát hiện mình đã nằm ở trên giường, trên đỉnh đầu là tấm khắc hoa văn lạ lùng. Một tiếng 'Két' cửa mở, "Ngươi tỉnh rồi?" Túc Tiển bưng thuốc đi vào.
"Đây là đâu?" Ninh Hoàn chật vật ngồi dậy.
"Khách điếm tại Tây An" Túc Tiển trả lời.
"Tây An?" Ninh Hoàn đột nhiên cao giọng, hắn trợn tròn đôi mắt chẳng thể tin nổi nhìn Túc Tiển, "Chúng ta...sao chúng ta lại đến Tây An?"
"Đi ra đã là địa phận Tây An".
"Tại sao lại như vậy..." Ninh Hoàn lẩm bẩm. Tây An cách Triều Châu ít nhất một trăm lẻ tám ngàn dặm, hôm qua họ vẫn còn ở dưới đáy sông Triều Châu thoát ra ngoài, chỉ qua một đêm đã tới tận Tây An?
"Nghe qua quỷ cõng người sao?" Túc Tiển không ngẩng đầu, y dùng muỗng khuấy nhẹ chén thuốc.
"Quỷ cõng người?" Ninh Hoàn lắc lắc đầu.
"Nghe nói dưới triều Đường, tại Hồng Châu có một tiều phu lên núi đốn củi, trời vừa sẩm tối hắn vốn định về nhà nhưng chẳng may bị lạc đường. Mãi đến khi mặt trời lấp ló hắn mới thấy có dấu chân người. Lúc này cũng đã ở xa ngàn dặm tại địa phận Ích Châu". Túc Tiển đặt chén thuốc lên bàn, kéo ghế ngồi sát mép giường Ninh Hoàn. "Không ai giải thích được hiện tượng cổ quái này nên vẫn gọi là 'quỷ cõng người'. Nói đơn giản như vậy nhưng thực chất là do trận pháp, xuất hiện đúng không gian và thời gian, cộng hưởng thiên thời địa lợi nhân hòa, khiến người ta có thể vượt thời gian, về quá khứ, tới tương lai".
"Cho nên chúng ta liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-ghi-chep-chuyen-than-quai-nam-gia-tinh/461884/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.