Sau khi trở về sơn động, chúng ta nghỉ tạm vài ngày, rồi chuẩn bị kĩ càng những vật cần thiết.
Trong khoảng thời gian ở đây, ngoại trừ theo thông lệ báo cáo với giáo chủ về tình hình bên ngoài, ta còn viết một bức thư tín đầy ngôn từ khẩn thiết cho “Tiệm thuốc di động”, với thái độ cực kỳ thành tâm đập đầu xuống đất giới thiệu cho hắn nhà thôn trưởng đời ông cố làm hổ phách gì gì đó, cũng “vô ý “ viết thêm một câu ở cuối thư, “Nghe đồn Hổ phách trong truyền thuyết có thể gặp mà không thể cầu, có khả năng cải tử hoàn sinh sống hoài không chết”. Ta tin rằng, với niềm si mê y học của “Tiệm thuốc di động”, nhất định sẽ đích thân đến xem thử, ta càng tin tưởng hơn là, đương nhiên hắn sẽ không tìm được cục hổ phách kia đâu, bởi vì nó đâu hề tồn tại ╮(╯3╰)╭.
Trong cơn giận dữ, tên “Tiệm thuốc di động kia” không thể tìm ta tính sổ, thực ra hắn cũng đáng sợ lắm đó nha, trong vòng mười dặm không khác gì phạm vi công kích dữ dội của hắn, đánh sập nhà rồi hạ độc gì gì đó đều thường thôi, vậy cho nên thôn trường à, tên xui xẻo nhà ngươi mau cuốn gói phắn đi.
Ăn hiếp đồ đệ của ta cũng không chống mắt nhìn xem ta là ai, nhưng mà sau lưng lão tử thì có người đó! (Giới hạn cuối cùng của ngươi quăng xó xỉnh nào rồi?)
Vì vậy, chuyện của thôn trưởng xin chấm dứt ở đây, Y phong cứ như vậy đi từng bước đầu tiên làm đại hiệp oai phong. (Này!)
E hèm, như đã nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-duong-thanh-dai-hiep/2408597/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.