Yến Vân Tranh không nghĩ tới Chu Lương Ngư nói động thủ liền động thủ, còn chưa từ trong kinh diễm lấy lại tinh thần, kết quả trong lúc trái tim kinh hoàng ngây ngốc, người bên cạnh đã bị đánh, sau đó nhào vào lồng ngực mình: "Vân Vương ca ca... Các nàng khi dễ ta, mặt của ta... Mặt của ta có phải bị hủy rồi không?"
Khương Như Mạn sợ cực kỳ, nàng không lo sẽ đắc tội Chu Lương Ngư, thanh danh của tiện nhân này sớm đã bị hủy, nhưng sau khi bị đánh, nàng cảm giác được mặt mình nóng rát đau đớn, bỗng sinh ra một loại khủng hoảng, nếu nàng thật sự bị hủy dung...
Yến Vân Tranh cúi đầu, đối diện với khuôn mặt hai mắt đẫm lệ bị sưng một nửa của Khương Như Mạn, tỉnh táo lại, hắn rốt cuộc đang làm gì?
Hắn vậy mà bị một... nữ tử bất kham như vậy hấp dẫn?
Đây quả thực.....
Yến Vân Tranh nhanh chóng lắc đầu, đỡ Khương Như Mạn, ánh mắt phẫn nộ hướng tới hai người còn đang nhìn nhau đắm đuối, nghiến răng nghiến lợi: "Lớn mật! Ai cho các ngươi lá gan đánh Mạn Nhi?"
Chu Lương Ngư biết tiểu bạch hoa kiểu gì cũng cáo trạng, hừ một tiếng, dỗi một cái liền mách lẻo, trẻ con ba tuổi chắc?
Chu Lương Ngư lười biếng liếc Yến Vân Tranh một cái: "Ai cho bổn cung lá gan sao, cha ngươi đó."
Yến Vân Tranh: "???"
Chu Lương Ngư nhe răng, lộ ra hàm răng trắng bóng, cười đến cực kỳ thiếu con mẹ nó đánh: "Đổi cách nói, cha ngươi, chính là Phụ hoàng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-di-tim-chet-cua-nam-phu-yeu-diem/2016673/chung-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.