Yến Vân Tranh không nghĩ tới Chu Lương Ngư nói động thủ liền động thủ, còn chưa từ trong kinh diễm lấy lại tinh thần, kết quả trong lúc trái tim kinh hoàng ngây ngốc, người bên cạnh đã bị đánh, sau đó nhào vào lồng ngực mình: "Vân Vương ca ca... Các nàng khi dễ ta, mặt của ta... Mặt của ta có phải bị hủy rồi không?"
Khương Như Mạn sợ cực kỳ, nàng không lo sẽ đắc tội Chu Lương Ngư, thanh danh của tiện nhân này sớm đã bị hủy, nhưng sau khi bị đánh, nàng cảm giác được mặt mình nóng rát đau đớn, bỗng sinh ra một loại khủng hoảng, nếu nàng thật sự bị hủy dung...
Yến Vân Tranh cúi đầu, đối diện với khuôn mặt hai mắt đẫm lệ bị sưng một nửa của Khương Như Mạn, tỉnh táo lại, hắn rốt cuộc đang làm gì?
Hắn vậy mà bị một... nữ tử bất kham như vậy hấp dẫn?
Đây quả thực.....
Yến Vân Tranh nhanh chóng lắc đầu, đỡ Khương Như Mạn, ánh mắt phẫn nộ hướng tới hai người còn đang nhìn nhau đắm đuối, nghiến răng nghiến lợi: "Lớn mật! Ai cho các ngươi lá gan đánh Mạn Nhi?"
Chu Lương Ngư biết tiểu bạch hoa kiểu gì cũng cáo trạng, hừ một tiếng, dỗi một cái liền mách lẻo, trẻ con ba tuổi chắc?
Chu Lương Ngư lười biếng liếc Yến Vân Tranh một cái: "Ai cho bổn cung lá gan sao, cha ngươi đó."
Yến Vân Tranh: "???"
Chu Lương Ngư nhe răng, lộ ra hàm răng trắng bóng, cười đến cực kỳ thiếu con mẹ nó đánh: "Đổi cách nói, cha ngươi, chính là Phụ hoàng của ngươi cho chúng ta lá gan nha, chẳng lẽ... Vân Vương ngươi muốn đuổi theo Hoàng thượng làm loạn?
Tốt thôi tốt thôi, ngươi đi mau đi, đuổi nhanh lên có khi còn kịp, nói cho ông ta, Hoàng tử tốt của ngài vì một đứa con gái Tướng phủ, trách cứ Lương công chúa và Thượng Giai quận chúa ngài ngự tứ, ngược lại giữ gìn đứa con gái Tướng phủ dám mắng quý nữ Hoàng gia ghê tởm, thì ra phủ Thừa tướng các ngươi so ra còn cao quý hơn cả Hoàng gia sao?
Chậc chậc, Hoàng tử tốt như vậy đúng là trăm năm khó gặp một người ha...
Ố ồ, Vân Vương, sắc mặt ngươi sao đột nhiên khó coi như vậy? Còn thất thần làm gì, chạy nhanh lên đi chứ, nếu không... Bổn cung giúp ngươi gọi Hoàng thượng trở về, nhé?"
Theo âm cuối vút cao của Chu Lương Ngư, Yến Vân Tranh bóp nát một khối ngọc bội rủ xuống bên hông, sắc mặt khó coi cực kỳ, lại trầm mặc xuống.
Khương Như Mạn còn trong lồng ngực hắn hoàn toàn ngây ngẩn cả người, thiếu chút nữa tức đến điên rồi: A a a tiện nhân Chu Lương Ngư này, nàng ta rõ ràng đang nói bậy!
Cái gì mà con gái Tướng phủ còn cao quý hơn Hoàng gia?
Nàng ta muốn nói Khương gia bọn họ có tâm mưu phản hay sao?
Cái này sao có thể nói cùng Hoàng thượng được?
Thậm chí lời này căn bản không thể để Hoàng thượng nghe thấy, bằng không hiểu lầm thật, đừng nói Khương gia bọn họ, thậm chí Vân Vương ca ca cũng có thể bị hiểu lầm theo...
Chu Lương Ngư nhìn một đôi uyên ương "số khổ", nhịn không được lắc đầu: "Vân Vương làm sao thế? Sao lại không nói lời nào?" Tiếp tục dỗi đi ha, anh đây không làm cho mấy chú dỗi đến chết thì anh liền cởi truồng chạy rông ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]