Chu Lương Ngư không nghĩ tới thằng nhãi Triệu Dự Thành hư thì đã đành, đằng này lại còn quá gian tà…
Hắn chỉ có thể nhận thua để Triệu Dự Thành đưa về, nhưng mà cái đồ cổ hủ đáng chết này không phải ghét nữ sao? Y sao lại đột nhiên có lòng tốt! Muốn đưa hắn về cái gì mà phủ?
Cái này không phù hợp với lẽ thường!
Chu Lương Ngư đi theo phía sau Triệu Dự Thành, sâu kín nhìn bóng dáng cao lớn của đối phương, hay là… Đối phương cảm thấy hôm nay mình làm bẩn mắt y, quyết định lừa gạt mình lên xe ngựa, sau đó bắt đầu… thuyết giáo chi, hồ, giả, dã gì đó?
Mưu toan bẻ thẳng hắn?
Chu Lương Ngư cảm thấy sợ rằng bản thân mình đã chạm đến chân tướng, tức khắc trở nên cảnh giác, không được, ngộ nhỡ bị đối phương nói suốt một đêm…
Chu Lương Ngư ngẫm lại mà linh hồn run rẩy.
Hắn không sợ loại người nào khác, chỉ sợ thể loại đứng đắn cổ hủ này, quá khó chơi.
Chu Lương Ngư càng nghĩ càng muốn chạy, lại cố tình không thể chạy, bản thân dù phải chết quỳ cũng phải gắng gượng tới cuối! Nhưng cứ chịu đựng như vậy, lòng hắn không cam, dư quang thoáng nhìn vũ cơ đang cúi đầu đứng hai bên, quét thấy đồ vật lộ ra bên hông của một người trong đó, tức khắc đôi mắt phát sáng.
Khi đi ngang qua người đối phương, Chu Lương Ngư một tay nâng cằm vũ cơ lên, một tay khác sờ lên hông đối phương, thu thứ đồ kia vào túi, chớp chớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-di-tim-chet-cua-nam-phu-yeu-diem/2016671/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.