Dung Dung trên tay cầm đồ lót dạ đang còn ăn dở, cùng các bạn nhỏ ngồi trên bậc thang.
Cậu nghiêng nghiêng đầu nhỏ, nhìn cậu bé đang ngồi trong hố cát cách đó không xa.
Bạn hợp tác cùng nhau sinh hoạt Cà Tím của cậu nhìn thoáng qua, giúp cậu giới thiệu: "Dung Dung, đó là anh Thứ."
Dung Dung lặp lại lần nữa: "Anh Thứ?"
"Đúng vậy." Cà Tím nghiêm túc nói: "Cậu ấy trước đây sống ở trên núi, mấy ngày trước đột nhiên xuống núi chạy đến đường cái, suýt chút nữa bị xe đâm, sau đó được chú cảnh sát đưa tới nơi này."
Dung Dung:???
"Anh Thứ học theo tớ!"
Đây là trải nghiệm của các ông và cậu.
Các bạn nhỏ nghi hoặc: "Dung Dung, cậu đang nói cái gì vậy?"
Dung Dung lắc đầu: "Không có việc gì, cậu nói tiếp đi."
Sau đó, anh Thứ được đưa đi làm chút kiểm tra. Dung Dung, cậu đoán xem kết quả là gì?
"Là cái gì?"
"Kết quả là, bố cậu ấy là ông __chủ lớn, mẹ cậu ấy là minh tinh__lớn!" Các bạn nhỏ nói chuyện mở rộng hai tay để ra hiệu—
Đặc__biệt___lớn!
Dung Dung phối hợp mà há to miệng: "Oa!"
"Cậu ấy khi còn nhỏ bị bắt cóc đưa lên núi, mấy ngày trước mới được tìm thấy, nhưng cậu ấy không chịu cùng bố mẹ về nhà, nhất định ở lại nơi này."
Các bạn nhỏ sôi nổi không ngừng suy đoán.
"Tớ nghĩ anh Từ muốn cùng chúng ta chơi đùa nên mới không chịu về nhà."
"Anh Thứ rất kiên cường, cậu ấy nói rằng cậu ấy không cần bố mẹ, cho nên cậu ấy không cùng về nhà với họ."
Cuối cùng Cà Tím tổng kết lại: "Dù sao, anh Thứ cuối cùng đã ở lại đây."
Cà Tím thấp giọng nói cho cậu biết một bí mật: "Ban đầu cô giáo của chúng ta không phải cô Ôn và cô Vương, vốn dĩ cô giáo đối với chúng ta không tốt chút nào, không cho chúng ta ăn lót dạ."
"Sau đó, anh Thứ đến, cậu ấy nói chuyện này với bố mẹ, chúng ta có liền được đổi cô giáo mới."
"Hơn nữa, anh Thứ biết rất nhiều trò chơi và vè đọc nhanh* mà chúng tớ chưa nghe đến bao giờ, cậu ấy còn mang bọn ta cùng nhau chơi đùa. Ngày đầu tiên chúng ta đã chơi trò kết nghĩa, anh Thứ đã sắp xếp chúng tớ."
Nói một cách đơn giản, đó chính là "Ông vua nhỏ"
Cà Tím liếc nhìn hố cát ở bên kia: "Nhưng mà, anh Thứ có đôi khi cần có không gian gian riêng, cậu ấy thích chơi cát một mình, chúng ta đừng đi qua đó ầm ĩ với cậu ấy, nếu không cậu ấy sẽ tức giận."
____Anh có vảy ngược*, chạm vào sẽ tức giận.
(Gốc: 逆鳞 -nì lín: Nghịch lân)
Dung Dung dường như nghe hiểu, lại giống như nghe không hiểu.
Cậu ôm sữa hộp sữa trẻ em, từ bậc thang đứng lên.
Các bạn nhỏ tưởng cậu muốn đi chơi, vội vàng nhắc nhở cậu: "Dung Dung, cô giáo nói cậu phải nghỉ ngơi mười phút mới có thể chơi."
Nhưng Dung Dung như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Các bạn nhỏ lại nói: "Vậy thì được rồi... cậu có thể chơi xích đu hay cầu trượt cũng được, nhưng không thể chơi đuổi bắt được."
Dung Dung đi từng bước nhỏ về phía trước, phương hướng ___ hố cát.
?!!!
Các bạn nhỏ phản ứng kịp, vội vàng nhỏ giọng hô: "Dung Dung, đừng qua bên kia! Trở về đi!"
Dung Dung ôm sữa, bước vào hố cát.
Anh Thứ ngồi trong hố cát, buộc tay áo và gấu áo lại, dáng ngồi phóng khoáng.
Dáng vẻ như rất kiêu ngạo.
Hắn nghe thấy phía sau truyền tới âm thanh, cố ý "hừ" một tiếng, không nói gì.
Dung Dung tiến về phía trước, nghiêm túc nhìn hắn, kinh ngạc kêu lên: "Thứ Thứ! Thật sự là ngươi!"
Là Thứ Thứ!
Thứ Thứ sống cùng với cậu ở đạo quan!
Anh Thứ ở cô nhi viện, chính là Thứ Thứ ở đạo quan!
Thứ Thứ ngẩng đầu lên, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cậu: "Mao Dung Dung, ngươi là..."
Lời của hắn còn chưa nói xong, Dung Dung đã ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nói với hắn: "Thứ Thứ, chúng ta cần phải tuyệt giao sao?"
Cái gì?!!!
Thứ Thứ kinh ngạc, thậm chí đôi mắt mở thật to.
Dung Dung ngồi xổm trong hố cát, nghiêm túc nhìn hắn: "Thứ Thứ, ở đây có rất nhiều trẻ nhỏ, chúng ta cần phải tuyệt giao sao?"
Trước đây họ đã ước định ở đạo quan___
"Mao Dung Dung/Mao Thứ Thứ, nếu không phải ở đây chỉ có một đứa trẻ duy nhất là ngươi, ta đã tuyệt giao với ngươi từ lâu rồi."
Vậy nên Dung Dung đã hỏi hắn như vậy.
Nhưng mà Thứ Thứ không thể chấp nhận được.
Hắn đã đợi Mao Dung Dung rất nhiều ngày ở đây.
Hắn nghĩ rằng khi hai người họ gặp lại nhau, Mao Dung Dung nhất định sẽ ôm hắn và khóc to.
Hắn đã chuẩn bị sẵn những lời an ủi Mao Dung Dung, kết quả Mao Dung Dung thể mà lại hỏi hắn "Có muốn tuyệt giao không?"!
Không được! Thứ Thứ không làm vậy được!
Thứ Thứ nghiến chặt hàm răng trắng nhỏ của mình, không nói một lời nhìn Dung Dung với ánh mắt "hung dữ".
Hắn tức giận!
Dung Dung cũng cảm thấy kỳ lạ.
Tại sao Thứ Thứ lại không nói lời nào? Chẳng lẽ cậu nhận nhầm người sao?
Không có nha, đây là Thứ Thứ, Thứ Thứ cùng cậu lớn lên, cậu sẽ không nhận sai.
Dung Dung vươn tay ra và chọc chọc vào vết đen dính trên mặt Thứ Thứ.
"Thứ Thứ, ngươi không biết nói sao?"
Thứ Thứ nghiến răng: A a a____
Hắn thực sự tức giận.
Thứ Thứ vẫn không nói gì, Dung Dung suy nghĩ một chút, vươn hai bàn tay nhỏ, khoa tay múa chân ra hiệu với hắn.
Chỉ đối phương: Thứ Thứ ngươi...
Vẫy vẫy tay: Không...
Chỉ chỉ vào miệng: Nói được sao?
Tiểu bệ hạ tự tạo ra ngôn ngữ ký hiệu.
Thứ Thứ:?
Lúc này, các bạn nhỏ ở cô nhi viện chạy tới: "Dung Dung, cậu muốn chơi cát sao?
Dung Dung lắc đầu, bi thương nhìn "người câm nhỏ Thứ Thứ".
Thật đáng thương nha, Thứ Thứ không nói được.
Thứ Thứ:?
Mao Dung Dung rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì vậy?
Thứ Thứ hạ quyết tâm, nắm chặt nắm đấm nhỏ, giơ tay lên hô: "Ai muốn chơi đại bàng bắt gà con?"
Hắn nói xong lời này, liền quay đầu nhìn về phía Dung Dung.
Mao Dung Dung nghe đi, ta có thể nói, ta không có biến thành người câm nhỏ.
Một giây sau, Dung Dung đột nhiên từ trong hố cát đứng lên, giơ cao tay: "Ta muốn chơi!"
Thứ Thứ:???
Mao Dung Dung dường như không hề nghĩ đến cái đó, cái mà hắn đang cố gắng làm sáng tỏ.
Lời kêu gọi của anh Thứ vô cùng có sức mạnh, chẳng bao lâu sau, một đám bạn nhỏ hưởng ứng lời kêu gọi đó.
Thứ Thứ làm đại bàng, vì Dung Dung là lần đầu tiên chơi các bạn nhỏ chu đáo sắp xếp cậu ở giữa, như vậy cậu sẽ ít bị bắt hơn
Trên sân chơi, đại bàng bắt gà——
Thứ Thứ: Áu áu áu!
Cà tím mang theo đàn gà con: Khoai Tây Chiên... Dung Dung, Cà Chua,...
OvO: ovo...... · v ·......
Chít chít chít__
Dung Dung chưa biết chơi trò này.
***
Dung Dung nắm lấy áo khoác của "gà con" phía trước và bám sát theo.
Trước kia khi cậu sống ở đạo quán với Thứ Thứ, Thứ Thứ là "Ông vua nhỏ".
Khi ăn không đủ no, Thứ Thứ sẽ đưa cậu xuống núi dùng đồ của đạo quan đổi chút thức ăn với đám trẻ dưới chân núi.
Mặc dù họ không thể xuống núi thường xuyên, nhưng Thứ Thứ với khí chất lãnh đạo mạnh mẽ – khả năng lừa gạt vô căn cứ của mình, ở trong đám trẻ vẫn rất có uy tín.
Mọi người gọi hắn là "Thứ ca"
Giống như bây giờ.
Dung Dung cùng các bạn nhỏ chơi đến mức mồ hôi đầm đìa, không chú ý đã đến giữa trưa.
Cô giáo rung trống lục lạc, Dung Dung theo các bạn nhỏ đi qua tập hợp.
Cà Tím cùng cậu là bạn hợp tác sinh hoạt, cho nên Cà Tím kéo Dung Dung: "Dung Dung, em đi theo anh."
"Được ạ." Dung Dung gật gật đầu, lại nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua Thứ Thứ.
Thứ Thứ đang đứng bên cạnh, thấy cậu nhìn sang liền chắp tay quay đầu đi chỗ khác.
Không thèm để ý! Hắn vẫn còn tức giận đây này!
Dung Dung buồn bã nhìn hắn, ôi, Thứ Thứ không nói được, Thứ Thứ cũng không có bạn hợp tác sinh hoạt.
Thứ Thứ thật đáng thương.
Thứ Thứ:???
Mao Dung Dung lại đang suy nghĩ cái gì? Tại sao luôn nhìn hắn với vẻ mặt khóc lóc này?
Hắn không cần bạn hợp tác sinh hoạt, chỉ có một đứa nhỏ ngốc mới cần một người bạn hợp tác sinh hoạt!
Rất nhanh, giáo viên đã dẫn bọn họ đi rửa tay, Dung Dung quay đầu lại, phát hiện đội ngũ đã bắt đầu rời đi, vội vàng đi theo.
Một hàng trẻ em đứng trước bồn rửa dài, kiễng chân và duỗi dài tay ra.
Dòng nước ào ào ào___
Rửa tay, đi vào nhà ăn, ngồi theo thứ tự, hai người một nhóm.
Đến lượt Cà Tím cùng một trưởng nhóm khác thay phiên nhau giúp cô giáo phân phát bộ đồ ăn, mỗi người có một cái đĩa nhỏ, một cái thìa nhỏ và một bát canh.
Sau đó, bà ở nhà ăn đẩy một chiếc xe ăn nhỏ đến cho mỗi bạn nhỏ ở mỗi bàn đồ ăn.
Dung Dung kinh ngạc vui vẻ: "Oa, cám ơn bà ạ, có trứng xào cà chua."
Tiểu Bệ hạ yêu thích nhất!
Thứ Thứ ngồi bên cạnh liếc nhìn cậu một cái rồi nhanh chóng quay đầu đi.
Hừ, đứa nhỏ ngốc.
Hiện tại các cô giáo sinh hoạt không cấm bọn họ nói chuyện trong khi ăn mà chỉ yêu cầu bọn họ không được nói chuyện quá to, phải nuốt thức ăn trong miệng rồi mới nói.
Tiếng trò chuyện ríu rít trong nhà ăn, Thứ Thứ đang tập trung ăn cơm, chỉ cảm thấy rằng họ ồn ào.
Bỗng nhiên, Thứ Thứ nghe thấy một âm thanh.
"Dung Dung, cảm ơn nha."
"Không có gì, tớ không thích ăn thịt, tớ ăn trứng bác cà chua là đủ rồi."
Thứ Thứ đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy trên bàn bên cạnh, Dung Dung đang cầm một chiếc thìa nhỏ, múc một muỗng đầy canh trứng thịt băm chuẩn bị cho vào bát Cà Tím.
Thứ Thứ trong chơp mắt hai mắt mở to la lớn: "Cà tím!"
Cà Tím cùng Dung Dung đồng thời quay đầu, Dung Dung bị hắn làm cho hoảng sợ, cái thìa trượt xuống, canh trứng trực tiếp rơi vào trong bát Cà Tím.
Hai người nghi hoặc: "Làm sao?"
Thứ Thứ nghiêm túc nói: "Cà Tím, tự cậu tìm bà bà thêm đồ ăn đi, đừng muốn lấy của người khác."
Cà Tím nhỏ giọng: "Nhưng mà..."
Tuy là Dung Dung đã cho hắn món canh trứng thịt băm, nhưng hắn cũng đưa tất cả trứng xào cà chua cho Dung Dung nha.
Hắn trước kia từng muốn thêm đồ ăn nhưng cô giáo không cho, bọn họ đã quen với việc này, cùng người khác trao đổi đồ ăn mà mình thích.
Thứ Thứ cũng nghĩ đến điều này, suy nghĩ một chút, hai ba miếng ăn hết đồ ăn trong đĩa, sau đó giơ tay: "Bà ơi, cháu muốn thêm đồ ăn!"
Bà bà ở nhà ăn nhanh chóng đẩy xe đồ ăn nhỏ tới, cười hỏi hắn muốn thêm món gì.
"Cháu muốn canh trứng thịt băm, cảm ơn bà ạ." Thứ Thứ quay đầu sang nhìn Cà Tím, hất cằm khiêu khích với hắn.
Cậu dám không? Đồ nhát gan.
Cà Tím cũng lập tức giơ lên tay: "Bà ơi, cháu cũng muốn thêm đồ ăn!"
Lúc này, vốn dĩ những bạn nhỏ sợ không dám thêm thức ăn lần lượt giơ tay, bà bà ở nhà ăn đẩy chiếc xe ăn nhỏ ra đua khí thế, bánh xe bốc lên ánh lửa.
"Đến đây đến đây! Bà đến đây!"
Luật sắt của bà ở nhà ăn chuyên nghiệp: Tuyệt đối không để bất kỳ đứa trẻ nào đói bụng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]