Thích Ca nghe được liền hoang mang, một người sống sờ sờ ra đó sao lại tự nhiên không thấy nữa? 
Sức khỏe Dư An Chi còn chưa khôi phục hoàn toàn, cử động lẫn nói chuyện đều rất khó khăn, cậu ấy đi thế nào được? 
“Không thấy nữa là sao? Không phải nó đang ở viện an dưỡng hả? Vệ sĩ của mày đâu?” 
Nghe giọng điệu lo lắng của Thích Ca, Lộc Nhất Bạch nhíu nhíu mày. 
“Nó để tin lại kêu là muốn đi sống cuộc sống của mình… Nhưng tao cảm thấy có gì đó không ổn lắm, mày có rảnh không thì tới xem một cái đi?” Trâu Hàn muốn nói lại thôi, dường như vẫn còn che che giấu giấu gì đó. 
Thích Ca nhịn không được quay sang liếc nhìn Lộc Nhất Bạch. 
“Bên Dư An Chi gặp chuyện à?” Lộc Nhất Bạch không nghe thấy lời Trâu Hàn, nhưng vẫn đoán được ra, “Không sao, chúng ta qua đó xem trước.” 
Hắn vừa nói xong liền trực tiếp chuyển hướng bánh lái. 
Thích Ca và Trâu Hàn nói sơ qua rồi kết thúc cuộc gọi. 
“Xin lỗi.” Thích Ca quả thực rất áy náy, cũng rất bất an, “Có khi nào ông bà ngoại giận không?” 
“Bọn họ còn chưa có vô lý tới mức đó.” Lộc Nhất Bạch trấn an y một câu, lại hỏi, “Dư An Chi xảy ra chuyện gì?” 
“Tiểu Hàn nói không thấy cậu ấy đâu nữa.” Thích Ca hiện tại bắt đầu lo lắng đề phòng. 
“Không thấy là sao? Mất tích rồi hả?” Lộc Nhất Bạch không hiểu. 
Thích Ca lắc lắc đầu, “Tiểu Hàn nói cậu ấy có để lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-cua-do-nguoi-yeu-cu/3618725/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.