Sắc mặt Thích Ca không thể giấu được mà trở nên tái nhợt. 
Điều Trịnh Thiên vừa nói, là điều vẫn luôn khiến y khó chịu nhất từ trước tới nay. 
Thế nhưng Thích Ca biết mục đích của Trịnh Thiên. 
Vậy nên y sẽ không để gã được như ý muốn. 
“Lời anh nói đều đúng, nếu anh Lộc không muốn tha thứ cho tôi, đó là do tôi tự làm tự chịu, tôi không còn lời nào để nói, cũng sẽ không oán hận ai.” Thích Ca đi tới bên cạnh Trịnh Thiên, gằn từng chữ một, “Quan trọng là bây giờ anh Lộc nguyện ý cho tôi một cơ hội, đó là may mắn của tôi. Nên tôi sẽ chỉ quý trọng cơ hội này, sẽ không lại lần nữa thương tổn anh ấy chỉ vì áy náy. Dù anh chọn dùng kế ly gián, hay muốn lợi dụng tôi cầu xin thay anh thì cũng tính sai cả rồi. Những lời anh nói với tôi hôm nay, một chữ tôi cũng sẽ không nói lại với anh Lộc, càng sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như rời khỏi anh ấy chỉ vì cảm thấy áy náy.” 
Trịnh Thiên há miệng thở dốc, không thể nói ra lời nào. 
“Dù sinh hoạt hiện tại của anh kém hơn so với lúc trước, nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với đại đa số.” Thích Ca đứng thẳng dậy, nói thêm một câu, “Tôi khuyên anh một câu, đừng tự cho mình là thông minh.” 
“Tôi biết mẹ tôi làm sai, cũng biết lần này chắc chắn sẽ không thành công. Nhưng nếu không tới thử một lần, tôi sẽ không thể sống một ngày yên bình, lúc nào cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-cua-do-nguoi-yeu-cu/3618724/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.