Sở Càn cũng thấy được nước mắt của Mộng Nhã, lập tức muốn quỳ xuống giúp cô lau nước mắt đi. Vân cũng lau nước mắt khi truyentop.net với web truyện cop truyện của Vân.
Nhưng mà mệt nhọc lâu ngày cộng thêm hắn ngủ không đủ giấc, Sở Càn còn chưa kịp quỳ xuống thì đã ngất đi.
**
Đúng lúc này, cửa sổ lén lút mở ra.
Một người hắc y nhân thập phần thấp bé nhưng thân thủ lại linh hoạt bước vào, nhìn hoàng đế với Mộng Nhã, hắn cười lạnh một tiếng.
“Đây là hoàng đế?”
Chỉ chốc lát sau đồng lõa của hắn cũng tới, trên lưng cõng một cái túi màu đen, thoạt nhìn bên trong có thể đựng được một tiểu hài tử.
Hai người này dáng người thấp bé, nhưng thắng ở động tác nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau liền đem Mộng Nhã đang nằm trên giường cất vào bao tải.
“Đi mau!”
“Thật vất vả mới đến hoàng cung một chuyến, không lấy chút đồ vật thì chẳng phải phí công sao?”
“Cẩn thận Tể tướng lấy mạng của ngươi.”
“Được được được, chúng ta đi.”
Bởi vì lúc trước Đào Nhiễm Nhiễm và Thái Hậu đã phân phó người đi nơi khác, nên hai người này lúc đi ra ngoài hoàn toàn không gặp được cấm vệ quân đi tuần tra.
**
Lúc Mộng Nhã tỉnh lại lần nữa, cảm thấy hô hấp thật khó khăn.
Thật vất vả mở mí mắt nặng nề lên, liền thấy Sở Huy mang theo khuôn mặt tươi cười xuất hiện ở trước mặt.
“Tỷ ——”
Sở Huy phát âm lại nhiều thêm một chữ nữa.
Mộng Nhã hiển nhiên là không có chú ý tới điểm này, cô lập tức ngồi dậy.
“Tiểu hoàng đế đâu?”
Ở đây không có ai trả lời vấn đề của cô.
Mộng Nhã nhìn bốn phía, cô mới chú ý tới nguyên lai nơi này là một ngôi nhà nhìn rất cũ nát. truyentop.net và web truyện cũng thật cũ nát khi cop truyện của Vân.
Khắp nơi tràn ngập bụi bặm, đất cát.
Nhìn lại trên người mình, quần áo cũng là vải thô của nông phụ.
Mộng Nhã nâng tay, muốn xuống giường, lại thấy một tờ giấy từ trong cổ tay áo rơi ra ngoài.
“Tiểu nha đầu Mộng Nhã, không được có suy nghĩ muốn quay trở về.”
“Có người muốn mạng của ngươi, cũng muốn mạng của tiểu điện hạ.”
“Ở chỗ này tránh đi, mai danh ẩn tích.”
“Coi như đây là ân tình chúng ta trả lại cho thái phó.”
Bốn dòng chữ ngắn ngủi, Mộng Nhã nhìn không dưới hơn mười lần.
Này…. Đây là có ý gì?
Có người muốn mạng của cô?
Chẳng lẽ là Đào Nhiễm Nhiễm?!
Nhưng cô biến mất như vậy, Sở Càn phải làm thế nào bây giờ?!
Không đợi Mộng Nhã nghĩ thông suốt, một nông phụ đã bưng cơm bước vào.
Nhìn thấy cô ngồi dậy, nông phụ lập tức kêu một tiếng: “Tiểu nương tử đã tỉnh rồi a.”
Giọng nông phụ rất lớn, Mộng Nhã bất thình lình bị hoảng sợ.
Cô nâng mặt lên, rõ ràng không có bao nhiêu thương tâm, nhưng mặt lại đầy nước mắt.
Nông phụ hiển nhiên bị dọa sợ: “Đây là sao? Tiểu nương tử đừng thương tâm a.”
Mộng Nhã ôm ngực, đột nhiên phun ra một ngụm máu đỏ tươi!
Sở Càn!
Sở Càn nhất định rất thương tâm!
Cô muốn gặp Sở Càn!
Tiểu hoàng đế của cô!
Mộng Nhã nói không ra lời, Sở Huy cũng bị dọa gào khóc.
Mộng Nhã nhanh tay đem tờ giấy nhét vào trong quần áo, chống đỡ thân thể để không có ngã xuống.
Cô cự tuyệt ý giúp của nông phụ: “Đây là nơi nào?”
Nông phụ nói: “Tiểu nương tử ngươi đừng vội, đây là thôn Đại Hà, ngươi với hài tử này trước tiên cứ ở chỗ của ta, về sau thân thể ngươi tốt lên thì giúp chúng ta quét rác giặt quần áo là được……” truyentop.net và web truyện cũng là rác cần được quét khi cop truyện của Vân.
Lời phía sau nông phụ nói cô không nghe rõ.
Nhưng mà cô hiển nhiên cũng biết nơi này cách kinh thành xa cả vạn dặm.
Huống chi nơi này còn là vùng núi, giao thông không thuận tiện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]