Edit: Aya Shinta
Beta: Kỳ Vân
Nhưng ngay lập tức, Mộng Nhã cảm thấy một luồng không khí mát mẻ đang lan ra từ sâu trong dây thần kinh.
Mang theo mùi vị quen thuộc.
Là dịch dinh dưỡng!
Đây là dịch dinh dưỡng lúc trước Lục Minh đưa cho cô!
Lẽ nào Lục Minh biết cái gì rồi?
Mộng Nhã đã không kịp đoán nữa.
Cô làm bộ mình sắp té xỉu.
Sau đó thể lực không chống đỡ nổi ngồi xuống dưới đất.
"Thủ trưởng... Tôi..."
"Cô làm sao?"
"Đầu tôi rất choáng."
"Không sao, tôi hỏi cô cứ trả lời là được. Trả lời xong, cô sẽ quên đoạn đối thoại này đi."
Cuối cùng Mộng Nhã cũng đã biết Thiếu tướng cho mình uống thuốc gì!
Hóa ra đây là thuốc của cảnh sát dùng để thẩm vấn phạm nhân.
Có điều tất nhiên là đã được cải tiến, thuốc này còn có thể làm cho cô quên đi những gì đã xảy ra trước đó.
**
Cô lập tức biết được hiệu quả của loại thuốc này.
Mộng Nhã ngoan ngoãn tựa vào trên tường, rũ đầu: "Vâng, thủ trưởng."
"Lần này cô làm nhiệm vụ là nghe theo mệnh lệnh của ai?"
"Bởi vì Đại đội trưởng xuất chiến, chúng tôi nghe mệnh lệnh của Trương Đại đội trưởng."
"Rất tốt, vậy tổng cộng điều động bao nhiêu người?"
"Tổng cộng mười tám người."
"Trừ cô ra còn có ai sống sót không?"
"Không... không có."
"Vậy tại sao tôi không thấy thi thể vị hôn phu của cô - Lý Minh?"
"Bởi vì anh ấy bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-cong-luoc-van-nguoi-me/1915001/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.