Và là một chiến sĩ cấp S có một không hai trong căn cứ.
Vì vậy, chỉ cần hắn muốn trốn tránh, không ai có thể tìm được.
Lục Mình nhanh chóng trở về phòng của mình. Ngồi phịch trên sofa, vẫn còn đang mất hồn mất vía.
"A Minh?"
Hắn lẩm nhẩm hai chữ này. Đột nhiên có một loại cảm giác quen thuộc trỗi dậy trong xương tủy.
Quá thần kỳ.
Quá kỳ diệu rồi.
Giống như có một dòng điện chạy qua vậy.
Tê tê dại dại.
Hắn kìm lòng không được cười khẽ.
Nếu là điện thật, cũng chẳng thể mảy may tổn thương hắn được nửa phần.
Thể chất của chiến sĩ cấp S, trạng thái đã là cực hạn, thậm chí còn vượt qua cả "cực hạn."
Chỉ cần một quyền của hắn đánh vào không khí thôi thì cũng đã tạo được âm thanh uy vũ, đủ để thấy rằng lực lượng và tốc độ của hắn thực sự rất cường đại.
Lục Minh vuốt ve cằm, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện. Vì thế hắn đến bàn làm việc, mở máy tính lên, nhanh chóng lợi dụng quyền hạn của mình vào tầng quản lý của Liên Bang tối cao.
Nếu thiếu tướng có mặt ở đây, ông nhất định sẽ giật mình. Chính ông cũng không có quyền hạn, vậy mà Lục Minh lại có thể đăng nhập vào.
Nhưng điều này, ông sẽ không thể nào biết được.
**
Lục Minh do dự một giây đồng hồ, với hắn mà nói thì đây là điều không thể xảy ra. Nhưng giây tiếp theo, khi hắn nhập vào ba chữ "Bạch Mộng Nhã", hệ thống lại tìm ra được tới ba trăm sáu mươi mốt hồ sơ, đây là đại biểu cho toàn bộ liên minh, có ba trăm sáu mươi mốt người tên "Bạch Mộng Nhã."
Thật may, cái tên đầu tiên chính là người mà hắn muốn tìm.
Lục Minh nhanh chóng tìm tới phần tư liệu. Tên, tuổi, quê quán gì đó, không vào được mắt hắn, mà thứ đầu tiên hắn nhìn thấy chính là: "Tình trạng hôn nhân".
Người kia điền: "Có hôn ước, vị hôn phu: A Minh."
Lục Minh: "..."
Lục Minh: "..."
Lục Minh: "!!!"
Quanh thân hắn tỏa ra nguồn sức mạnh to lớn, thiếu chút nữa đã đập nát bét màn hình. Ngay trước khi căn phòng này bị nghiền nát một giây, rốt cuộc Lục Minh cũng ngăn lại được cơn giận.
Hoá ra tất cả mọi chuyện đều là hắn tự mình đa tình...
**
Hắn sợ sau này hắn sẽ có bóng ma tâm lý đối với hai chữ "A Minh" này.
Tất nhiên là Mộng Nhã không biết lúc mình gọi cái tên này ra đã khiến cho vị thiếu tá nọ thiếu chút nữa xù lông.
Hiện giờ cô đã được đưa về phòng ngủ của mình.Đại đội trưởng thân thiết vỗ bả vai cô: "Tuần tới cô không cần huấn luyện, ở đây nghỉ ngơi đầy đủ. Sau đó phải để cho tôi nhìn thấy được gương mặt tỏa sáng của cô."
Nhưng ngay lập tức, đại đội trưởng bỗng thay đổi giọng điệu: "Đây là mệnh lệnh!"
Cô không tình nguyện đáp lời: "Rõ."
**
Mới vừa vào ký túc xá, u sầu trên khuôn mặt cô bỗng dưng tiêu biến chẳng còn gì.
Đôi mắt cô bắn ra tia phẫn nộ. Khá lắm thiếu tướng, đã trở thành người có quyền nhất toàn bộ căn cứ còn chưa thỏa mãn, vậy mà còn muốn để các binh lính trong căn cứ đi chịu chết!
Tuy rằng không biết mục đích chân chính của ông ta là gì, thế nhưng các chiến hữu của cô, vị hôn phu của cô đều chết cả...
Việc bản thân cô có thể sống sót hoàn toàn là dựa vào sự trợ giúp của Lục Minh.
Nếu không có hắn ta, Mộng Nhã tin rằng mình sẽ không có may mắn được cứu trở về như này đâu.
Phỏng chừng cũng trốn không được câu hỏi của thiếu tướng.
Nếu lúc nãy cô nói ra nghi ngờ trong lòng mình thì chắc chắn sẽ không còn mạng để quay về. Hơn nữa nói không chừng còn bị phong tặng danh hiệu "phản đồ" nữa.
**
Ngay lúc Mộng Nhã chuẩn bị đi sấy tóc.
Vẻ mặt cô lập tức nghiêm lại.
Ký túc xá của cô đã bị tra xét. Bố trí trong phòng... có chút thay đổi.
Thay đổi lớn nhất chính là cái bình dung dịch trên bàn.
Mặc dù hạn sử dụng hay gì khác đều giống nhau, nhưng Mộng Nhã có bỏ trên đó một giọt nước hoa. Hiện tại trên cái chai kia lại không có mùi gì hết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]