Edit: Hà
Beta: Kỳ Vân
Rừng cây nhỏ ngoài thành.
Lục Minh không đi qua trạm kiểm soát của căn cứ. Bởi nếu hắn và Mộng Nhã một trước một sau đi qua, khẳng định sẽ bị người theo dõi báo lại cho thiếu tướng.
Vì thế, Lục Minh đi từ thông đạo ngầm trong phòng mình. Thông đạo này chỉ có một mình hắn biết, vì nơi này vốn là để hắn dùng cho việc theo dõi thiếu tướng. Không nghĩ tới sớm như vậy đã phải dùng đến.
**
Nhưng...
Sâu trong mắt Lục Minh đột nhiên xuất hiện ánh sáng nghi ngờ.
"Rừng cây nhỏ ngoài thành."
Dường như hắn đã nghe qua ở nơi nào rồi?
Lục Minh luôn tin tưởng trí nhớ của mình. Thậm chí, hắn còn có thể nhớ được cả những sự kiện bản thân đã từng trải qua khi còn rất nhỏ.
Cũng bởi vậy, hắn vô cùng chắc chắn hắn chưa từng nghe người khác nói qua. Cứ như là hắn chỉ buột miệng nói ra.
Nhưng, không hiểu sao, hắn lại có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Giống như... Hắn đã từng ở nơi này. Chờ một người nào đó. Chờ rất lâu rồi.
**
Ở bên này, Mộng Nhã cũng như vậy.
Khi nghe được năm chữ "rừng cây nhỏ ngoài thành" cả người cô chấn động!
Hiệu quả mạnh mẽ của thuốc cũng không khống chế được cô.
Đây không phải là nơi cô và đại thần Trần Mặc thường xuyên hẹn hò trong trò chơi sao?
Mộng Nhã còn nhớ rất rõ, lần ấy vì hệ thống trục trặc, cho nên cô bị chuyển sai thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-cong-luoc-van-nguoi-me/1914998/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.