Edit: Kỳ Vân
Mộng Nhã chỉ cảm thấy khuỷu tay cô giống như là đụng phải tường đồng vách sắt, chứ không phải là ngực của người này.
Cô cảm thấy căn bản là người này không thể có được thể chất như vậy!
Chẳng lẽ là tang thi?
Mộng Nhã khóc không ra nước mắt. Cô không phải là vận khí kém như vậy chứ!
Cô muốn ra ngoài gặp tình lang! Chứ không phải là bị tang thi bắt trở về ăn!
**
Cô cũng hoài nghi người phía sau là Lục Minh.
Chính là Lục Minh một chữ cũng không nói.
Cái này làm cho Mộng Nhã không thể không nghi ngờ.
Bởi vì nếu thật là Lục Minh, hắn khẳng định sẽ ngăn cản cô lại lúc cô muốn ra tay.
Cho dù lúc ấy không kịp thì bây giờ cũng có thể nói với cô một tiếng. Mà không phải làm cho cô lo lắng đề phòng như vậy.
Mộng Nhã không biết làm như thế nào mới tốt.
Cô nghĩ nên lớn tiếng gọi.
Nhưng nơi này cơ hồ không có quân đội, thậm chí một bóng người cũng không có.
Lỡ như cô lớn tiếng gọi sẽ rước lấy nhiều tang thi chú ý, vậy còn mất nhiều hơn được.
**
Ở rừng cây nhỏ, Lục Minh đang ôm Mộng Nhã chạy như bay.
Hắn cũng không biết vì sao hắn lại theo bản năng phải đem theo người "nhỏ" này từ trong rừng rậm ra.
Có lẽ… Là thói quen chăng?
Nhưng tại sao lại có thói quen kỳ lạ như vậy.
Chẳng lẽ là có người luôn ở bên tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-cong-luoc-van-nguoi-me/1914997/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.