Mãi cho tới sau khi Tần Hoan Hoan vẫn luôn nói không sao, mọi người mới đỏ mặt xám xịt mà rời khỏi biệt thự.
Chờ cho Tả Quân Trác đóng cửa lại, quay người lại liền nhìn thấy Tần Hoan Hoan đang cười lộ ra hai chiếc răng nanh, cười đến mức ngã xuống dưới sô pha, không hề có chút hình tượng nào.
Sắc mặt tối sầm, Tả Quân Trác nguyền rủa nói: “Cười cho đau bụng luôn đi!”
“Không…… Sẽ không…… Ha ha ha…… Anh đúng là một người cuồng ngược…… Em muốn báo nguy……” Tần Hoan Hoan ôm bụng cười đến mức nước mắt đều trào ra, thanh âm thanh thúy như lục lạc không hề có trở ngại mà truyền vào trong tai Tả Quân Trác.
Tả Quân Trác nhìn Tần Hoan Hoan đang cười đến xán như hoa, đột nhiên cảm thấy lỗ hổng trong lòng bản thân giống như đều đã được nụ cười của cô lấp đầy.
Cái nụ cười này, giống như là mật đường, sau khi nuốt vào miệng mới tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, khiến hắn hoàn toàn không có năng lực chống cự.
Đặc biệt là cặp mắt luôn cong lại như trăng non mỗi khi cười rộ lên của cô.
Tả Quân Trác nhẹ nhàng nâng tay đặt lên trên ngực mình, nhưng ánh mắt thời khắc đều dừng lại ở trên người Tần Hoan Hoan.
“A!” Vốn dĩ Tần Hoan Hoan đang nằm ở trên sô pha cười đến vui vẻ đột nhiên kinh hô ra tiếng, “Đau quá……”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn lại của Tần Hoan Hoan, Tả Quân Trác lập tức liền bước hai bước vọt đến bên cạnh sô pha, trong giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-cong-luoc-nam-than/2719979/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.