Chương trước
Chương sau
Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Bộ quần áo mà Kì Thời đã thay bị giao nhân vứt đi, vì để thanh trừ mùi mà giao nhân nhỏ để lại trên người Kì Thời, giao nhân lại dùng đuôi quấn chặt lấy cậu thanh niên giày vò thêm một đêm, để toàn thân của cậu trai được tắm trong mùi của mình, cho đến khi bầu trời bên ngoài sáng tỏ, thì mới cuốn lấy người ngủ thật say.

Có lẽ là do sự phòng bị của giao nhân, nên số lần giao nhân nhỏ đến đây rất ít, ở chơi một chút rồi lại đi ngay, ngoài lần đầu tiên không để ý lỡ để lại mùi của mình, thì các lần sau bé giao nhân đều rất thông minh xóa đi hết các vết tích, nhưng cho dù có thông minh đến đâu, thì cũng suýt bị Sesser phát hiện ra mấy lần.

Kì Thời không phát hiện ra những đợt sóng ngầm giữa giao nhân lớn và giao nhân nhỏ, cậu bị ngăn cách tuyệt đối dưới đáy biển, đã mười mấy ngày rồi cậu vẫn chưa liên lạc được với phía bên thị vệ trưởng, Kì Thời từ miệng hệ thống biết rằng kế hoạch điều động thị vệ trưởng đi tập hợp các thế lực của vương quốc và do thám mọi hành động của quốc vương vẫn đang phát triển ổn định, nên cậu không quá lo lắng, chỉ là cậu không thể cùng giao nhân sinh sống dưới đáy biển mãi được.

Đến cùng, nhân loại vẫn không thích hợp để sinh tồn dưới biển, mới hơn nửa tháng, mà thân thể của Kì Thời đã xuất hiện những điểm không bình thường, tay chân không có sức, thèm ngủ, những chỗ kì lạ thì càng ngày càng trở nên mẫn cảm.

Giao nhân hiển nhiên cũng đã nhận ra sự bất thường của nhân loại, nên tạm thời đã đã bỏ chuyện xua đuổi bé giao nhân sang một bên, Sesser cúi người cạnh Kì Thời, nó tích trữ sẵn thức ăn ở trong tổ và bắt đầu ra ngoài ít lại.

Nó không còn đòi hỏi vô độ như trước nữa, Kì Thời phát hiện, những ngày gần đây giao nhân rất thích ôm cậu từ đằng sau, đầu tựa vào cổ cậu, không làm gì cả chỉ lặng lẽ cọ cọ, có lúc Sesser sẽ sáp đến, nhẹ nhàng ngửi mùi trên cơ thể cậu, rồi sau đó nhìn thẳng vào cậu bằng đôi mắt đen như mực.

Lúc ôm cậu để làm, thì động tác của nó cũng rất cẩn thận dịu dàng, chiếc đuôi sẽ quấn nhẹ dưới nước, vừa chậm rãi lại nhẹ nhàng, Kì Thời tựa bên mép thùng gỗ, bị ma sát đến cả tấm lưng run lên, xương cụt cũng trở nên tê dại, phần da lộ ra sau gáy liên tục ửng đỏ.

Tầm nhìn của giao nhân càng lúc càng chuyển hướng sang cái bụng của Kì Thời.

Kì Thời cảm thấy nghi hoặc, hệ thống thử lên tiếng: 【Có lẽ, nó đang nghĩ rằng ký chủ đã có thai rồi. 】

Kì Thời: ? !

Mang thai?

Hệ thống nhìn Kì Thời, giải thích: 【Là do giao nhân đang ở trong kì giao phối đặc thù, nên khí tức trên cơ thể sẽ xuất hiện một số thay đổi, ký chủ là con người, cơ thể bị giao nhân ảnh hưởng, nên có một số bộ phận trên cơ thể đã xuất hiện hiện tượng bài xích, hệ thống kiểm tra thấy có một loại hormone trong cơ thể ký chủ đang ở ngưỡng khá cao, cho nên mới dẫn đến các triệu chứng mất sức, buồn ngủ. 】

【Mà ký chủ bị giao nhân làm rối loạn hormone, lại tỏa ra khí tức có phần khác biệt, trong mắt của giao nhân đó là phản ứng thai nghén do đang mang thai. 】

Nói một cách đơn giản, thì Kì Thời mệt mỏi và buồn ngủ, thay đổi cả khí tức là do rối loạn hormone, nhưng giao nhân lại hiểu lầm rằng cậu đã mang thai con non.

Cho nên vì vậy mà suốt thời gian này giao nhân cứ hành động kì lạ hay sao?

Còn chưa chờ được Kì Thời suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào với Sesser, rằng bản thân cậu không thể nào mang thai con non được, thì tiếng hệ thống thông báo hướng phát triển của cốt truyện đã cắt ngang mạch suy nghĩ của cậu.

【Trong hơn nửa tháng ký chủ ở dưới tổ của giao nhân, thì đất nước Colla đã xảy ra một sự cố nho nhỏ, sức khỏe của quốc vương đang ngày càng suy kiệt do tuổi già và bệnh tật, tăng cường bắt người nhập ngũ, hơn phân nửa số binh lính đều phải ra biển tìm kiếm tung tích của giao nhân và nhân ngư, những người dân thường trỗi dậy phản kháng, nhưng lại bị đoàn binh sĩ trấn áp. 】

【Sức khỏe của quốc vương ngày càng xuống dốc, vài vị hoàng tử cũng đã bắt đầu âm thầm đấu đá nội bộ lẫn nhau, thị vệ trưởng của thế giới mà ký chủ đang ở sau khi sắp xếp xong mọi việc, nhưng mãi mà vẫn chưa nhận được tin của ký chủ, nên đã lần theo tuyến đường vốn có mà tiến hành tìm kiếm, dựa theo phương hướng của con tàu, thì trong vòng hai ngày nữa, nó sẽ đến được mặt biển ngay phía trên cái tổ. 】

Kì Thời biết, căn cứ theo tình thế trước mắt, thì cũng nên quay về đất liền rồi, đất nước không ổn, đây chính là cơ hội tốt để tranh đoạt quyền lực.

Chỉ là, kể từ khi giao nhân hiểu lầm cậu mang thai, thì trở nên càng lúc càng dính người, Kì Thời nhất thời không thể tìm được khe hở nào để bơi lên bờ kiểm tra tình huống, hơn nữa, cứ thẳng thắn ra đi như vậy, không biết giao nhân sẽ làm ra phản ứng gì nữa.

Nhìn giao nhân đang nép trên vai mình, Kì Thời đưa tay vỗ nhẹ gò má của giao nhân, Sesser vốn đang nhắm mắt chợt mở mắt, đuôi cá quấn lấy cẳng chân của Kì Thời, đôi tay chặt chẽ ôm lấy eo của cậu, phát giác ra động tác của Kì Thời, giao nhân tiến tới, dính lấy Kì Thời, hôn rồi lại hôn.

Nếu như bỏ đi, thì chắc sẽ bị giận lắm đây...

Sesser ở lại canh giữ cái tổ, bé giao nhân đã mấy ngày rồi không có tới, thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, so với con tàu mà hệ thống nói sẽ đến tìm cậu, thì có một thứ ngoài ý muốn còn đến sớm và lướt qua mặt nước cái vèo.

Kì Thời ở trong hang động ngửi được mùi máu tanh nồng, lúc này cậu mới biết trên mặt biển đã phát sinh chuyện ngoài ý muốn, trùng hợp vừa ngay lúc Sesser ra ngoài đi săn, chỉ còn một mình Kì Thời ở lại trong hang động.

Sinh vật đại dương khổng lồ trở mình, sóng vỗ ào ạt, khiến cả đáy biển cũng không được tĩnh lặng, dường như có thứ gì đó đang tấn công cái thứ kia, từng đợt máu tươi thẩm thấu vào trong biển, đôi lúc lại có những vụn thịt và người chết từ trên kia rơi xuống.

Thứ đang di chuyển trên mặt biển, phần lớn chính là những con tàu đến để tìm bắt giao nhân và nhân ngư, con cá lớn kia tấn công con người, khả năng cao nhất là do đối phương đã làm gì đó chọc điên nó, cho nên dù có phải mạo hiểm mất mạng, thì nó cũng phải kéo đám người đó xuống dưới biển.

Đây là thời khắc quý giá để bỏ trốn, chỉ là bên ngoài cửa hang quá mức hỗn loạn, mùi máu này đủ để dẫn dụ những loài động vật ăn thịt khác đến đây, khi phải đối mặt với những loài sinh vật biển sâu thì cơ thể của loài người liền trở nên yếu ớt không chịu nổi một cơn gió, vì lý do an toàn cho nên Kì Thời không tùy tiện xông ra, cậu lấy ra một con dao găm mà mình luôn mang theo để tự vệ từ trong cái túi nhỏ.

Thực tế đã chứng minh rằng sự lo lắng của Kì Thời là chính xác, động thái trên mặt biển vẫn chưa dịu đi, thì mùi máu đã thu hút những loài động vật ăn thịt khác đến đây, bọn chúng đảo quanh trên cái hang của giao nhân, bởi vì cố kỵ khí tức mà giao nhân kia để lại nên bọn chúng không dám tiến vào một cách đường đột, sau khi lượn quanh trước cửa hang vài vòng thì chúng bơi xuống dưới ăn những thứ rơi xuống khi nãy.

Cảnh tượng động vật ăn thịt bắt đầu bữa ăn máu me lênh láng, Kì Thời chỉ liếc nhìn một cái, mà đã khiến cho tình trạng sinh lý không được ổn định, phần bụng bắt đầu đau châm chích, sắc mặt cũng tái nhợt.

Kì Thời nấp ở trong hang động, cậu đang đợi động tĩnh ngoài kia dịu dần, nhưng con cá lớn bên trên lại quyết sống chết với những người kia nên đã đâm thẳng vào con tàu, tàu thủy va chạm với bãi đá ngầm, phát ra âm thanh "rầm rầm".

Con tàu bắt đầu chìm, xác của cá lớn rơi xuống đáy biển, đụng ngay vào nơi mà Kì Thời đang ở.

Việc ngoài ý muốn luôn xảy ra đột ngột như thế, cửa hang nhỏ hẹp vỡ nứt ra do sự va đập mãnh liệt của xác cá lớn,  Bích Thủy Châu trong hang bị cát và đá che lấp, mất đi tác dụng, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mặt, nhấn chìm hoàn toán khí tức của giao nhân, đám sinh vật biển vốn còn đang kiêng dè giờ đây đang dần tập kết lại, bộ dạng lăm le như hổ đói nhìn chòng chọc vào nhân loại đang bị bỏ lại một mình.

Bị mùi máu nặng nề đột ngột tấn công, sự khó chịu của Kì Thời lại tăng thêm gấp bội, cậu dùng con dao găm đâm vào đầu một con cá kiếm đang lặng lẽ tập kích mình, những loài động vật biển sâu tham lam thịt người cũng biết Kì Thời không phải loại người không có sức, trói gà không chặt, nên cũng trở nên kiêng dè, không dám dễ dàng tiếp cận.

Sesser căn bản không thể quay về kịp, sào huyệt của giao nhân đã bị những sự nguy hiểm đóng chiếm, Kì Thời còn ở lại đây, thì chẳng khác nào một con thú bị nhốt, sẽ phải chôn thây nơi bụng của những loài động vật ăn thịt kia, cậu nhìn nơi mà mình đã từng sinh sống hơn nửa tháng qua, rồi không hề lưu luyến mà xoay người rời đi, bơi về phía bờ biển.

Đáy biển cách mặt biển khoảng mấy trăm mét, không có sự giúp đỡ của giao nhân, loài người bình thường cho dù có dốc cạn hơi cũng chưa chắc đã có thể ngoi được lên bờ, phần lớn động vật ăn thịt đều đang vây quanh gặm cắn xác cá lớn, chỉ còn có vài con đuổi theo Kì Thời, nhưng cho dù là thế, thì một đòn ra tay kích sát động vật ăn thịt loại hình nhỏ vừa nãy dưới áp lực nước đã tốn hết gấp 3 lần sức lực bình thường, nếu cứ tiếp tục kéo dài, chỉ e Kì Thời sẽ không thể lên bờ, mà trái lại còn kiệt sức chìm xuống đáy biển.

Ở phía sau Kì Thời, có một con cá ăn thịt người đang im hơi lặng tiếng bám theo, răng nanh sắc nhọn của nó dễ dàng cắn vỡ cần cổ yếu ớt của con người, cậu thanh niên bị những con khác thu hút sự chú ý nên không để ý đến con này, cá ăn thịt người há to mồm muốn xông đến cắn Kì Thời, nghìn cân treo sợi tóc, gợn sóng lăn tăn, có một bóng hình nhỏ bé xông lên, gặm lấy con cá ăn thịt người đó vào trong miệng.

Răng nanh mới mọc của giao nhân nhỏ cắn thủng miếng thịt trên thân cá, giao nhân là kẻ thống trị đại dương, con non vẫn có khả năng gây ra sát thương đối với một số loài săn mồi có kích thước nhỏ, những con cá ăn thịt vây quanh Kì Thời thấy vậy liền nhanh chóng bỏ chạy tán loạn, không dám tiếp tục đến gần.

Sau khi bận rộn nhả thịt cá ra, bé giao nhân tiến đến gần Kì Thời, cẩn thận từng chút một dùng ngón tay chạm vào cậu, mùi của giao nhân lớn bị nhạt hẳn do nước biển, chỉ còn sót lại mùi máu tanh nồng.

Giao nhân nhỏ có thể tưởng tượng ra được Kì Thời vừa nãy đã phải vùng vẫy trong biển máu như thế nào.

Đại dương đối với nhân loại mà nói, đến cuối cùng vẫn rất nguy hiểm.

Sự xuất hiện của giao nhân nhỏ khiến cho Kì Thời hết sức kinh ngạc, nhưng lúc này đây đã không còn lại nhiều thời gian để cho cậu dỗ dành nó nữa, cậu cần phải tranh thủ thời gian ngoi lên bờ trước khi hoàn toàn kiệt sức, sau khi vỗ về mái đầu của giao nhân nhỏ, Kì Thời chuyển động bơi lên trên, khi nhìn thấy động tác của cậu, giao nhân nhỏ liền bơi theo bên cạnh, kéo tay cậu thanh niên, nỗ lực hết sức giúp cậu bơi lên.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Kì Thời cuối cùng cũng đã phá vỡ được mặt nước, cậu bám lên trên một tấm ván gỗ trôi trên mặt biển để hít thở, bé giao nhân bên cạnh lo lắng kêu ngao ngao, sau khi hồi phục được sức lực thì Kì Thời mới xoa dịu nó: "Không cần phải lo lắng, tôi không sao. "

Tàn cục của con tàu phơi bày ra trước mắt khi cậu lên được mặt nước, bởi vì cá lớn mang theo tính tự hủy đâm vào con thuyền, mà con thuyền đâm thẳng vào bãi đá ngầm tạo thành  thương tích đợt thứ hai, nên nó đã bắt đầu nghiêng ngả và chìm xuống, lúc này chỉ có thể trông thấy đỉnh con tàu đang nhô lên trên mặt biển.

Có thể nhìn thấy những tấm ván gỗ rơi ra từ trên con thuyền ở khắp mọi nơi, dường như không còn có ai may mắn sống sót trẹn mặt biển, máu tươi lan ra, Kì Thời nhìn thấy thi thể trôi nổi ở chỗ đống rác đã báo phế.

Đó là xác của một loài sinh vật biển, nó có vẻ ngoài giống như cái con đã rơi xuống sào huyệt của giao nhân, chỉ có điều hình thể nó nhỏ hơn, chắc có lẽ là một con non, máu trào ra từ bụng của sinh vật biển đó, máu thịt từ nơi đó đã bắt đầu chuyển đen, bị rỗng hết một khúc.

Mắt Kì Thời trầm xuống, không tiếp tục nhìn sang bên đó nữa.

Sự tàn nhẫn của loài người vẫn luôn vượt ngoài sức tưởng tượng.

Xác chết nổi lềnh bềnh, nơi này rồi sẽ giống như đáy biển, các loài sinh vật ăn thịt sẽ tập trung về đây, chỗ này không an toàn.

【Ký chủ, đi về hướng Tây Nam thêm 100 mét thì sẽ đến được nơi tập kết của tàu thủy. 】

Đã đến lúc phải rời đi rồi.

Kì Thời nói lời tạm biệt với giao nhân nhỏ: "Cũng nhờ có em nên tôi mới có thể bơi lên được đến đây, chỉ là bây giờ tôi phải đi rồi, nơi này không được an toàn, em cũng nên nhanh chóng rời đi đi. "

"Lần sau có cơ hội thì tôi sẽ lại làm cá khô nhỏ cho em ăn. "

Bé giao nhân ngẩng đầu nhìn Kì Thời, Kì Thời thất thần nhìn ra ngoài biển lớn một hồi, như nghĩ đến gì đó, cậu cúi đầu, lẩm bẩm trong miệng: "Nếu có thể được gặp thêm một lần trước khi rời đi thì hay biết mấy... "

Gió biển thổi qua, cuốn theo từng mùi hôi tanh bay biến, không để lại chút gì.

Khi Sesser mang theo thức ăn trở về, nó nhìn hang động đổ nát. Xác của con cá lớn đã bị gặm cắn ra những cái lỗ, mà nhân loại thì lại biến mất không thấy tăm hơi, ngay cả một tia khí tức cũng không để lại.

Đuôi cá của giao nhân dừng chuyển động, đôi mắt đen âm trầm quan sát tất cả mọi thứ trước mắt, không biết nó đang nghĩ đến gì nữa, chỉ có những loài động vật biển sâu xung quanh đang phải run rẩy, chui rúc trong góc vì mùi máu tanh, không một con nào dám thò đầu ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.