Dịch+ edit+ beta: Nhi (
[email protected])
Giao nhân làm như nghe không hiểu lời yêu cầu của Kì Thời, chỉ tiến lên áp đầu đầu gối của Kì Thời, híp mắt thỏa mãn mà nhìn cậu.
Cái đuôi màu đen nhẹ nhàng lay động, nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy phần vảy dưới bụng vẫn có thứ gì đó trồi lên, Kì Thời vươn tay chạm lên gương mặt của giao nhân, Sesser vui vẻ bắt lấy cổ tay của Kì Thời, dùng khóe môi cọ cọ làn da ở nơi đó.
Kì Thời cũng tự nhiên thấy được những chiếc móng phẳng phiu của giao nhân, những lời muốn nói cuồn cuộn trong cổ họng, đến cùng Kì Thời vẫn không thể nói những lời quá nặng nề với giao nhân.
"Anh có thể lên tiếng nói chuyện, thì tất nhiên cũng sẽ nghe hiểu được lời mà tôi nói, tôi sẽ không bỏ đi, chỉ là muốn lên bờ nhìn xem một chút mà thôi. "
Kì Thời nói một cách nghiêm túc, kiên định nhìn vào mắt của Sesser.
Sự trầm mặc kéo dài khá lâu, nhìn dáng vẻ tiều tụy của người bạn đời nhân loại, cuối cùng giao nhân lựa chọn thỏa hiệp, Sesser ôm Kì Thời vào lòng bơi ra khỏi cửa hang, những tia sáng nhàn nhạt rọi vào dòng nước, bởi vì đã ở trong vỏ trai quá lâu, cho nên Kì Thời vẫn chưa kịp thích ứng, cậu nhắm mắt lại.
Giao nhân đã phát hiện ra sự khó chịu của Kì Thời ngay giây phút đầu tiên, nó ôm người bằng một tay, đuôi cá chuyển động, tay còn lại thì che lại đôi mắt ửng đỏ của Kì Thời.
Cái chạm lành lạnh và bóng tối đã xoa dịu đi phần nào sự khó chịu đó, chờ đến khi bàn tay chậm rãi dời đi để Kì Thời có thể thích ứng với ánh sáng bên ngoài, thì khi vừa mở mắt Kì Thời đã thấy bản thân đang ở trên mặt biển rồi.
Mây đen trầm trầm bao phủ đỉnh đầu, mặt biển vốn đang dậy sóng hung tàn chợt phẳng lặng yên bình, Kì Thời nhìn về phía thị trấn đang ở cách đây không xa.
Nước đọng vẫn chưa ngập đến bắp đùi, chỉ nhấn chìm được chưa đến nửa căn nhà nhỏ, một số nhà tranh thì bị sóng đẩy trôi, nhà gạch kiên cố thì không có tổn thất gì quá nhiều, trên dòng nước dơ bẩn, vẫn có một hai chiếc xuồng nhỏ đang chèo bên trên để vớt vát những đồ vật đang trôi lềnh bềnh.
Ngoài việc có một số căn nhà bị ngập ra, thì Kì Thời không có nhìn thấy người nào chết hay bị thương cả, với mực nước như thế này, thì cũng chẳng có ai chết được đâu.
Thật may, mọi thứ vẫn còn cứu vãn được.
Kì Thời thở phào, giao nhân đang ôm người thấy cậu cứ mãi nhìn lên đất liền, nó cho rằng cậu đang muốn rời đi.
Con người màu đen âm thầm xoay chuyển, Sesser ôm Kì Thời rời xa nơi gần với thị trấn, Kì Thời nghĩ rằng sau khi ôm cậu lên bờ quan sát thị trấn xong thì giao nhân sẽ lại kéo cậu về biển, nhưng bất ngờ ở chỗ, sau khi đưa cậu rời khỏi đó, thì Sesser lại mang cậu đến chỗ một bãi đá ngầm.
Bãi đá nho nhỏ thôi, nhưng vừa đủ để đặt một nhân loại giới tính nam lên trên, Sesser ôm Kì Thời đặt lên bãi đá, đuôi cá xoay chuyển chìm xuống mặt biển, nhưng chỉ trong vài hơi thở là lại nổi lên trên mặt nước, đáp bên cạnh bãi đá nhìn Kì Thời và để lộ ra thứ đang nắm trong lòng bàn tay.
Là vỏ sò rỗng, đó là thứ mà khi còn ở trên bờ bé giao nhân thích mang tặng cho cậu nhất, chỉ là không biết tại làm sao, mà đã qua một thời gian rồi lại chẳng thấy giao nhân nhỏ ghé qua nữa.
Vỏ sò ngày trước không hề được chú ý đến nay đã được giao nhân nhấc lên mang đi lấy lòng bạn đời của mình, tặng vỏ sò xong, Sesser lại đặt đóa hoa biển nhỏ trong tay mình lên lòng bàn tay của Kì Thời.
Do thiếu hụt ánh nắng mặt trời nên rất hiếm khi có hoa nở được dưới đáy biển, đóa hoa trong tay Kì Thời có 5 cánh, thứ đồ yếu ớt này không hề bị nước biển đánh tan, lúc đặt vào tay Kì Thời thì vẫn còn giữ được hình dáng nở rộ.
Giao nhân đang dụ ngọt bạn đời của mình.
Đối với việc đưa nhân loại về biển và cả việc nhấn chìm thị trấn, giao nhân từ trước đến giờ không có nghĩ rằng mình đã sai, dục vọng chiếm hữu bạn đời của chúng vốn đã được khắc sâu vào trong máu thịt kể từ khi chúng sinh ra, là thiên tính không thể nào xóa bỏ.
Quái vật không có khái niệm đúng sai, điều duy nhất có thể cảm nhận được chính là thích hay không thích, với Sesser mà nói, nó ghét con người, cứ giết đi là được.
Kì Thời chợt trầm mặc khi thấy toàn cảnh thị trấn bị nước biển vây quanh, nhưng may là theo sự thăm dò của hệ thống, thì không có tạo thành tổn thương sinh mạng gì.
Điều này vốn không phải là do cậu có nhiều tình cảm gì đối với thị trấn, điều duy nhất mà Kì Thời để ý đến chính là sự an nguy của cả nhà cô gái nhỏ Lana, may là không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, điều nghiêm trọng duy nhất là lời mà hệ thống đã nói, rằng trong tiềm thức giao nhân đã đặt dấu bằng cho giá trị hận thù và sự giết chóc, một khi Sesser hạ lời nguyền rủa cho loài người, thì Kì Thời cũng khó mà thoát khỏi kiếp nạn này, ngay cả giao nhân cũng sẽ không thể thoát được kết cục đắm chìm dưới biển sâu.
Nhiệm vụ chỉ là một phần trong đó, vào lúc Kì Thời biết được chú hề và giao nhân cùng có chung một linh hồn, thì cho dù là do bất kì nguyên nhân nào, Kì Thời cũng không muốn nhìn thấy giao nhân đi đến kết cục tiêu vong.
Kì Thời nhận lấy món quà mà giao nhân đưa sang, tay cậu tiếp xúc với vành tai nhòn nhọn, Sesser đang tựa trên đầu gối của Kì Thời, cái đuôi dán gần đến cẳng chân của Kì Thời, yên tĩnh nhắm mắt chờ đợi ở một bên.
Kì Thời vuốt dọc mái tóc đen dày của giao nhân, khi nhìn thấy đóa hoa nở rộ trên lớp vảy, thì liền hỏi hệ thống: "Tại sao giao nhân lại chán ghét con người đến như vậy? "
Hệ thống biết gì nói nấy với Kì Thời: 【Bởi vì loài người đã giết nó. 】
【Ký chủ hãy đặt tay lên ngực trái của giao nhân và cảm nhận một chút. 】
Kì Thời làm theo lời hệ thống, đặt tay lên trên ngực trái của giao nhân.
Trái tim đối với con người và động vật mà nói, đều là nơi mỏng manh nhất, khi nơi yếu ớt bị đụng chạm thì một số loài động vật sẽ sản sinh ra phản ứng căng thẳng, cho dù có là bạn đời thân cận nhất thì cũng sẽ bị vô tình hất tay ra, nhưng khi Kì Thời chạm vào, thì Sesser chỉ mở mắt ra nhìn nhìn, rồi không động đậy gì cả, để mặc cho Kì Thời chạm lên lồng ngực nơi đặt trái tim của nó.
【Có cảm giác gì? 】
Kì Thời: "... "
"Không cảm thấy gì cả. "
Lồng ngực nơi cậu đặt tay lên không có chút dấu hiệu phập phồng, trái tim của giao nhân vốn đã ngừng đập từ lâu.
Hệ thống lên tiếng: 【Đúng vậy, không có bất cứ cảm giác gì cả, thực tế, giao nhân đã chết từ rất lâu rồi, mỗi một con quái vật mà ký chủ công lược ở từng vị diện, bọn chúng đều đã sớm chết cả rồi, và chúng đang dùng một cách thức khác để tồn tại trong thế giới này, giao nhân cũng vậy. 】
【Nó chết là bởi vì con người, cho nên nó thù ghét con người. 】
Đó là lý do tại sao con người lại đi đến kết cục gần như diệt tuyệt trong vị diện giao nhân, loài người tự ăn quả ác cho nên mới bị đại dương nguyền rủa.
【Giao nhân chán ghét loài người, thứ mà hệ thống có thể thăm dò ra, chỉ có nỗi hận không bờ không bến, còn cốt truyện cụ thể phía sau thì cần ký chủ phải tự mình tìm tòi, điều đáng để ký chủ nghiên cứu sâu hơn, chính là cho dù là cốt truyện gốc hay là hiện tại thì giao nhân đều có ý định nguyền rủa loài người, và có xu hướng ôm theo ác ý rất lớn đối với con người, ký chủ bắt buộc phải ngăn chặn giao nhân thực hiện nguyền rủa, triệt để cắt đứt những khả năng có thể khiến cho loài người đi đến diệt vong. 】
Không cần nghi ngờ gì, tử vong chính là một chủ đề nghiêm trọng, thân thể dưới tay Kì Thời lạnh băng một cách bất thường, cậu còn cho rằng đây là đặc tính của những loài sinh vật biển sâu, nhưng mà nguyên nhân lại không phải là như vậy, đây chỉ là một thân xác đã sớm mất đi các điểm tượng trưng cho sinh mệnh.
Sự yên lặng kéo dài, ánh sáng trên bờ cũng dần tối, đêm đen xuất hiện thay thế cho ban ngày, bọt sóng yên ả trên bờ, mây đen tản đi, dần dần để lộ ra những vì tinh tú lấp lánh trên trời.
Những biến hóa trên bờ biển tỏ rõ nội tâm lên xuống của giao nhân, lúc này đây lòng dạ của Sesser đã cảm thấy được bình lặng, những hố nước trên thị trấn rút đi, mây đen trên đầu tan hết, mặt biển trở về tĩnh lặng như cũ.
Bởi vì những người đó là đồng loại của cậu thanh niên, cho nên nó có thể tha cho đám người đó một con đường sống.
Kì Thời im hơi lặng tiếng cảm nhận được sự biến hóa, cậu cất món quà mà giao nhân tặng, hai tay đỡ lấy khuôn mặt kia, đôi mắt xanh lam đậm mà giao nhân yêu thích đang tỏa ra sự dịu dàng, cậu thanh niên cong cong mi mắt nói lời cảm ơn với Sesser: "Cảm ơn vì món quà này, tôi rất thích. "
Kì Thời vốn không có nhắc đến chuyện trong thị trấn, giống như là những biến hóa ở nơi đó không có liên quan gì đến giao nhân, cậu chỉ là cảm thấy đau lòng.
Mưa bão dừng hẳn, mọi người trên bờ đều thở phào một hơi, bắt đầu xử lý những ao tù nước đọng còn sót lại, Lana đã phát hiện ra số tiền mà Kì Thời giấu trong túi bánh mì, chờ sau khi bận rộn xong quay trở lại kiểm tra căn nhà gỗ, thì thứ có thể nhìn thấy, chỉ còn là những mảnh gỗ còn sót lại do sóng đánh vỡ.
Cô gái trẻ tuổi đứng bên bờ biển, rất lâu sau vẫn chưa rời đi.
Đặt dấu chấm hết cho chuyện xảy ra ở thị trấn, Sesser cuối cùng cũng hài lòng ôm người trở về cái tổ, kì phát tình của giao nhân kéo dài đến ba tháng, đối với một con quái vật biển sâu như Sesser thì giai đoạn này còn kéo dài hơn nữa.
Kì phát tình của giao nhân kéo dài đến như vậy là vì để sinh sôi nảy nở tốt hơn, thông thường trong khoảng thời gian ba tháng, phần lớn bụng của những giao nhân giống cái đều sẽ thai nghén một sinh mệnh bé nhỏ, giao nhân giống đực sẽ chăm sóc giao nhân giống cái mãi cho đến khi kết thúc kì sinh sản, khi giao nhân nhỏ đã có thể tự mình bơi lội, từ thời kì sơ sinh chuyển sang thời kì ấu niên, thì hai giao nhân kia sẽ đem con mình ném vào đại bản doanh của toàn tộc, sau đó sẽ vô tình rời đi.
Cho nên mỗi một con giao nhân kể từ khi sinh ra đều không biết mẹ của mình là ai, hơn nữa bởi vì tình cảm của giao nhân khá lạnh nhạt, ngoài bạn đời ra, thì không hề quan tâm lắm đến đồng tộc của mình, việc này dẫn đến phần lớn con non bị chết sớm, thời gian gần đây thì là bởi vì bị con người săn giết, nên số lượng con non cũng ngày càng ít hơn.
Mãi cho đến khi tộc giao nhân gần như bị tuyệt chủng, thì đám giao nhân với cảm xúc lãnh đạm mới bắt đầu xem trọng việc này.
Nói tóm lại, kì phát tình kéo dài ba tháng này là để chuẩn bị cho quá trình sinh sản, Kì Thời cũng nhận ra rằng, bản thân cậu căn bản không thể nào chịu đựng nổi nhu cầu sinh lý lâu dài như thế này của giao nhân.
Có lẽ là do bản năng sinh sản, cho nên giao nhân hay để lại một số thứ ở bên trong, thậm chí khi Kì Thời mơ hồ thức dậy vào sáng ngày hôm sau, còn phát hiện ra giao nhân giam mình chặt trong lòng, không chịu lấy thứ đó ra.
Bên trong hang động dưới đáy biển này, Kì Thời đã mất đi khái niệm thời gian, chỉ có thể phân biệt ngày và đêm thông qua từng luồng sáng ở bên ngoài, ngoại trừ ăn, tắm rửa, và được lên bờ hít thở trong ít phút, thì những thời gian còn lại, Kì Thời luôn bị giao nhân nhốt trong vỏ trai đắm chìm trầm mê.
Có đôi lúc, giao nhân sẽ giấu đi những chiếc răng sắc bén hôn lên sau gáy Kì Thời, sẽ quấn đuôi ôm lấy cậu thanh niên ở trong thùng nước nóng đã được chuẩn bị sẵn trong hang động, sẽ nhân lúc Kì Thời uống từng ngụm nước mà dán lên hôn hôn dính dính, sẽ nũng nịu đòi Kì Thời gọi tên của mình.
Trừ những lúc phải ra ngoài đi săn để mang thức ăn về cho nhân loại, thì trong những tình huống khác, Sesser đều dính lấy Kì Thời không rời một tấc.
Chỉ có nửa tháng ngắn ngủi mà Kì Thời hoảng hốt ngỡ như thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.
Cho dù trên người giao nhân có được buff thêm mị lực, thì Kì Thời vẫn cảm thấy cơ thể của mình ăn không tiêu, Sesser cũng rất lo cơ thể của nhân loại sẽ không chịu được, nên cứ làm 5 6 ngày thì sẽ nghỉ 1 ngày.
Vào ngày này, Sesser sẽ đưa Kì Thời lên bãi đá trên mặt để hít thở không khí, và cùng nhau đi nhặt vỏ sò, thậm chí giao nhân sẽ đi xa một chút sang hải đảo bên kia để hái loại quả màu đỏ mà Kì Thời rất thích.
★★Tên là hồng quả: chi lớn hơn của loại quả này là việt quất.
Sesser vừa rời đi, là Kì Thời sẽ được thở phào nhẹ nhõm, cậu thẫn thờ ngồi trên giường vỏ trai, ngơ ngác nhìn những hạt ngọc trai kia đổ bóng trên sàn.
Hệ thống bị nhốt trong phòng tối tới gần quên hết trời đất xuất hiện để báo cáo tình trạng lên xuống của giá trị hận thù: 【Giá trị hận thù -15, giá trị hận thù hiện tại của NPC giao nhân: 65. 】
Giá trị hận thù rơi xuống con số này rồi không còn gia giảm thêm nữa.
Kì Thời nghiêng người qua, bởi vì cảm nhận được gì đó, cơ thể cậu chợt căng cứng, cậu hầu như không để ý đến hệ thống đang nói cái gì, vành tai đỏ lên, môi đỏ mím chặt, chau mày nói nhỏ: "Bụng khó chịu quá. "
Bụng trướng quá.
Đôi môi của cậu thanh niên tóc vàng kim hiền dịu đỏ mọng, co rúc thân hình trong chăn, khóe mắt đỏ ửng càng làm tăng thêm nét mong mong dễ vỡ.
Sesser đặc biệt yêu thích màu mắt của Kì Thời, tất cả đá quý ở trong hang động đều mang màu xanh sẫm của đại dương.
Hệ thống kiểm tra cơ thể của Kì Thời, khi nhìn thấy dãy số liệu nào đó bên trong, cả người thống như bị nghẽn tại chỗ, giống như bị nhiễm virus đến đơ cả máy.
Sau khi bảng báo cáo số liệu kì lạ được đưa ra, hệ thống thở phào định thông báo ngay với ký chủ những dữ liệu sức khỏe này, nhưng chợt bên ngoài cửa hang lại xuất hiện một số tiếng động xào xạc, như thể có sinh vật nào đó đang tiến đến gần hang động.
Sesser chỉ mới ra ngoài chưa được bao lâu, không thể nào là nó được, những loài sinh vật biển to lớn dưới này đều đã bơi ra thật xa do kiêng dè giao nhân, lúc ra ngoài hang nhặt vỏ sò Kì Thời thậm chí còn chẳng thấy được bóng dáng của mấy con cá con.
Cho nên cũng đã loại trừ khả năng là sinh vật biển khổng lồ.
Vậy thì sẽ là gì?
Kì Thời vốn đang khó chịu do bụng có hơi căng nay đã bị thu hút sự chú ý, cậu nhìn ra bên ngoài cửa hang, thì nghe thấy tiếng xào xạt càng lúc càng gần, một bóng dáng bé nhỏ thò đầu ra nhìn vào trong hang.
Khi quả đầu nhỏ lộ ra, thì Kì Thời chợt sửng sốt, gần như đã nhận ra người ghé đến thăm là ai chỉ trong tích tắc, là bé giao nhân đã lâu không gặp, không biết là đang tìm kiếm thứ gì mà đã tìm đến tận đây.
Chỉ thấy bé giao nhân thò đầu nhìn trái nhìn phải, sau khi không phát hiện ra vết tích của Sesser, thì nó lại thăm dò đi qua cửa hang, xông vào trong cái tổ.
Vừa nhìn thấy nhân loại mỉm cười với mình, thì bé giao nhân liền hưng phấn kêu lên, bơi nhanh đến cạnh Kì Thời.
Giường vỏ trai không hấp dẫn như nhân loại, đối với nhân loại đã cứu mạng mình, bé giao nhân cảm thấy rất là thân thiết, bé giao nhân cọ cọ lên lòng bàn tay cậu và kêu gừ gừ để bày tỏ nỗi nhớ, giao nhân nhỏ bắt đầu bi ba bi bô tố cáo những hành vi của Sesser, nó vừa kể vừa dùng tay miêu tả, rất ồn ào.
[Nhân loại, tôi nói anh nghe, con cá lớn đó hư lắm lắm, hắn không cho tôi lên bờ, còn bản thân thì lặng lẽ mà đi, không cho phép tôi đi tìm anh, lại còn bóp cổ tôi nữa, đau lắm đau lắm! ]
Nói xong, bé giao nhân sáp lại gần, lúc ngửi được khí tức trên người Kì Thời, nó trợn tròn mắt trong phút chốc, chỉ mới có một hai tháng không gặp, mà nhân loại thơm thơm đã nhiễm đầy mùi của con cá lớn hư hỏng mà nó vừa nói đến.
Không ngờ con cá lớn hung dữ uy hiếp không cho nó lên bờ đi tìm nhân loại, lại lén lút đem nhân loại về giấu trong hang động.
Quả nhiên, Vương đúng là một con cá hư hỏng!
Bé giao nhân ứa nước mắt tố cáo, Kì Thời bởi vì ngôn ngữ không thông mà choáng váng hết cả đầu, thấy bộ dáng bi thương đến sắp khóc của bé giao nhân, cậu có chút lúng túng dỗ dành: "Sao lại khóc rồi? Không khóc không khóc nữa nha. "
Sự khó chịu trên cơ thể đã trở nên không đáng kể khi giao nhân nhỏ xuất hiện, Kì Thời nhìn con non giao nhân, nhất thời không biết phải làm sao.
Giao nhân kì ấu niên trông rất giống với trẻ con loài người, chỉ là đôi chân đã biến thành đuôi cá, vành tai nhòn nhọn, giao nhân nhỏ trước mắt trông chỉ như một đứa trẻ 4 5 tuổi, tóc dài đến vai, mặt tròn xoe, và còn có cả lớp vảy xinh đẹp nữa, đôi mắt như quả nho đen to tròn lấp lánh, nước mắt lưng tròng.
Bị con non nhìn như vậy, cả trái tim đều bị hòa tan, Kì Thời không biết nên làm thế nào để dỗ dành giao nhân nhỏ đang sắp khóc đến nơi, chỉ có thể đưa tay ôm lấy giao nhân nhỏ, nhẹ nhàng vỗ về nó.
"Nào, không khóc nữa. "
Giọng nói của cậu trai rất là ôn hoa, cái ôm thì ấm áp, giao nhân nhỏ gần như sửng sốt ngay khi được Kì Thời ôm lấy, nước mắt cũng bị cuốn ngược vào trong.
Kể từ khi sinh ra, giao nhân nhỏ đã từng bị loài người đáng ghét bắt lấy khóa chặt các chi, bị Vua Giao Nhân với cảm xúc lãnh đạm siết cổ uy hiếp, nhưng nó lại chưa bao giờ nhận được cái ôm ấm áp như vậy.
Bé giao nhân chớp chớp mắt, chui rúc vào lòng của Kì Thời, nhe răng nanh nhỏ để lộ ra nụ cười tươi rói.
[Tôi thích anh nhất đó nhân loại! Anh là con người đầu tiên mà tôi thích! ]
Bé giao nhân bộc bạch với Kì Thời, đuôi nhỏ hơi lắc lư, đôi mắt lấp la lấp lánh nhìn vào cậu.
Đáp lại tiếng gừ gừ gừ gừ của giao nhân nhỏ, chính là có một bàn tay trắng nõn đặt lên đầu nó, xoa xoa mái tóc đen mềm mại của nó, người đó cười nói: "Dễ thương quá. "
Tuy rằng không hiểu Kì Thời đang nói cái gì, nhưng mà khuôn mặt của giao nhân nhỏ vẫn đỏ lên.
Nó không biết mình đã dính vào lòng của Kì Thời được bao lâu, lâu đến nỗi nó cảm giác được có luồng khí tức đang dần tiến lại gần đây, bé giao nhân vẫn lưu luyến không muốn rời đi, nhưng tính xâm lược của khí tức đó quá mạnh, bé giao nhân sợ khi nhìn thấy nó thì vị Vương lạnh lùng kia sẽ xắt nó thành từng lát cá nhỏ, cho nên bé giao nhân vẫn hèn nhát rời đi.
Lúc đi nó còn không quên quay lại vẫy vẫy tay với Kì Thời: [Tôi sẽ còn đến đây nữa đó! ]
Gần như ngay khi tiến vào hang thì Sesser đã phát giác ra khí tức xa lạ của đồng loại ngay lập tức, đã có giao nhân khác ghé qua tổ của nó.
Sự chiếm hữu của giao nhân đối với bạn đời rất mãnh liệt, đặc biệt là trong thời gian phát tình, sẽ xuất hiện hiện tượng bài xích mạnh mẽ, Sesser quan sát bốn bề của cái hang một cái trầm trọng, chỉ đáng tiếc bé giao nhân đã chạy trốn từ lâu.
Không tìm thấy kẻ xâm nhập, Sesser tiến đến phía Kì Thời, khí tức xa lạ đó vẫn còn lưu lại nồng đậm trong lòng Kì Thời, Sesser có thể ngửi ra, đó chính là mùi của con non giao nhân, có một con non đã xông vào sào huyệt của nó.
Cho dù chỉ là con non, nhưng tính nhẫn nhịn của giao nhân vốn rất thấp, Kì Thời nhìn thấy giao nhân buông thứ trong tay xuống rồi tiến đến đây, cậu mỉm cười dang tay ôm lấy con cá lớn dính người này, sau đó lại nhạy cảm nhận ra cảm xúc của giao nhân không được ổn lắm.
"Có chuyện gì thế? "
Kì Thời cười hỏi.
Trả lời cậu chính là cái đuôi màu đen quẫy mạnh trên đất vài cái.