Dịch+ edit+ beta: Nhi (
[email protected])
Kì Thời bị đè lên bãi đá không thể cử động, cả người cậu bị sóng nước đánh ướt, tay áo sũng nước nhỏ từng giọt tí tách, trước mắt cậu là một màn nước mông lung, trong lúc mơ hồ chỉ có thể thấy được những vì tinh tú đang nằm xếp bằng trên dải ngân hà lộng lẫy.
Hô hấp của giao nhân đang đè trên người cậu dần trở nên nặng nề, đôi mắt đen đó nhìn thẳng vào cậu dưới vành trăng sáng tỏ.
Cuối cùng, khi giao nhân lần nữa quấn lấy đòi hôn, thì Kì Thời đã thành công đẩy Sesser ra một khoảng, chiếc đuôi to khỏe của giao nhân quấn lấy đôi chân của Kì Thời, thân hình to lớn kia đè lên cậu trên bãi đá, lúc đôi môi rời nhau còn kéo theo một sợi chỉ, Sesser thè lưỡi ra liếm đứt, nó thẳng lưng nhìn xuống Kì Thời, không hiểu tại sao nhân loại lại cứ đẩy nó ra.
Giao nhân trước mặt đỏ hoe đuôi mắt, lòng bàn tay rét lạnh, nhưng đuôi thì lại nóng hừng hực, Kì Thời tì tay lên bờ ngực của Sesser, kìm hãm đối phương tiến sát gần mình.
Thả chậm hơi thở gấp gáp, Kì Thời ngăn lại đôi môi phớt đỏ, nhẹ mắng Sesser: "Không thể hôn nữa."
Bởi vì thiếu khí và thân mật quá lâu, nên khuôn mặt của Kì Thời ửng đỏ lên, trông như một đóa hoa đang nở rộ vào lúc sớm tinh mơ, và đỏ thấu vào cuối ngày, những giọt sương long lanh đọng trên từng cánh hoa rơi xuống, đẹp đến nỗi làm cho người ta không thể nào dời mắt được, đồng thời cũng khiến cho tính khiển trách trong câu nói kia cũng giảm đi quá nửa.
Nhưng mà sau khi nhận thấy Kì Thời có phần kháng cự, thì giao nhân vẫn dừng lại, nó ngắm nhìn toàn thân ướt đẫm của nhân loại, cố gắng áp chế dục vọng mới trồi lên, Sesser cúi xuống vùi đầu vào hõm vai của Kì Thời, nịnh nọt bằng cách rải những nụ hôn nhỏ nhắn lên mảng da thịt ấm nóng đó.
Giao nhân thử phát ra âm thanh, nó gọi tên Kì Thời.
"S..."
"...Shad à."
Giọng nói khàn khàn và huyền ảo lượn quanh tai Kì Thời, mang theo cảm giác run rẩy quen thuộc từ tận linh hồn, vào khoảnh khắc giao nhân cất giọng, thì thân thể Kì Thời đã phản ứng trước cả trí não, xương cụt chợt tê dại, sức lực như bị rút cạn trong chớp nhoáng.
Âm thanh của giao nhân tự mang theo hiệu ứng mị hoặc, khi gọi tên người thương vào thời khắc đặc thù, thì sẽ tạo thành một loại hiệu quả mà không ai nghĩ đến – – thúc đẩy thân thể bạn đời tiến vào kỳ phát tình.
Tiếp xúc với nhau trong cự ly gần cũng sẽ mang lại hiệu quả như vậy, đây là đặc tính được sinh ra bởi mong muốn sinh sôi nảy nở của tộc giao nhân và dục vọng phát triển chủng tộc mạnh mẽ, nhằm để bạn đời có thể dễ dàng tiếp nhận bản thân, và cùng nhau trải qua kỳ giao phối trong thời gian dài.
Mái tóc đen dài của giao nhân buông xõa, tản mác rũ xuống, để lộ phần gáy yếu ớt với đầy vảy li ti phía sau, dưới ánh trăng trắng ngà, Kì Thời liếc nhìn thấy lớp vảy sau gáy đang phác họa hình dáng của một đóa hoa không rõ tên, sau đó uốn lượn quanh co và chìm vào phần eo của giao nhân.
Đóa hoa đó không hề xa lạ với Kì Thời, trái lại cậu còn quen thuộc với nó vô cùng, ở vị diện của chú hề, trong vô số lần thân mật, Kì Thời cũng đã nhìn thấy hoa văn tương tự ở trên lưng của chú hề.
Còn chưa kịp phục hồi từ tác dụng của giọng nói giao nhân và điểm kỳ lạ trên người mình, thì Sesser đang quấn lấy Kì Thời đã ngậm vào miệng một viên ngọc trai nho nhỏ, rồi cứ thế lại đè Kì Thời xuống và hôn.
Nụ hôn này không hề mang theo dục vọng muốn ăn tươi nuốt sống người ta, giao nhân cẩn thận giấu đi nanh nhọn, viên ngọc trai đó được đẩy vào miệng của Kì Thời khi hai đôi môi cùng triền miên, viên ngọc trai bé nhỏ cứ như vậy mà bị Kì Thời nuốt xuống.
Còn chưa kịp đợi Kì Thời lại đẩy giao nhân ra, thì biến hóa trên cơ thể lại một lần nữa kéo Kì Thời trôi nổi vào biển dục, phản ứng xa lạ sinh ra khi hôn nhau với giao nhân khiến cho Kì Thời sửng sốt, cậu muốn bỏ chạy, nhưng hai chân lại bị chiếc đuôi siết chặt.
Đuôi cá nóng rực cọ cọ trên người Kì Thời, đôi mắt đen trầm của Sesser khóa chặt cậu, rồi tùy ý phủ người xuống.
Sóng vỗ từng đợt lên bãi đá, cơn gió mặn mà dạo chơi lướt ngang mái tóc vàng kim của Kì Thời, hơi nước ẩm ướt trở nên khắn khít không gì sánh được, cái hôn lạnh băng rơi xuống, bàn tay đặt trên tảng đá của Kì Thời bị nước biển nuốt chửng che đậy, nhưng biển khơi thấm đẫm hơi lạnh lại không lui đi, mà nhẹ nhàng hôn lên từng đầu ngón tay ấy.
-
Kể từ khi Kì Thời bị Sesser kéo xuống mặt biển, và nuốt xuống viên ngọc trai đó, thì cậu liền phát hiện ra cơ thể mình đã xuất hiện một vài chỗ kỳ lạ, ví dụ như, bây giờ cậu đã có thể hít thở được dưới nước.
17: 【Là do Bích Thủy Châu (ngọc chắn nước).】
Bích Thủy Châu sinh ra từ tộc giao nhân, có thể nói nó là một món bảo bối mới lạ với con người, nhưng viên châu này hoàn toàn vô dụng đối với tộc giao nhân, không ngờ rằng nó lại được sử dụng trong trường hợp như vậy.
Đối với việc Sesser cư xử lạ thường trong những ngày gần đây, Kì Thời cũng đã hỏi qua hệ thống, 17 trầm mặc một lát, rồi bình tĩnh mà nói ra kết quả sau khi đã được phân tích: 【Giao nhân đã tiến vào kỳ phát tình rồi.】
Giao nhân trong thời kỳ phát tình sẽ bực dọc bất an, từ khi trở về từ dưới biển, thì nó rất ít khi nằm trong thùng gỗ, mà cứ thích dính lấy Kì Thời, thỉnh thoảng lại sáp đến gần đòi hôn cậu, mục đích muốn đưa cậu xuống biển được thể hiện rất mãnh liệt.
Nhưng không hiểu tại làm sao, tuy ý đồ của giao nhân rất mãnh liệt, nhưng ngoại trừ lần trước ra, thì nó không hề kéo Kì Thời xuống biển trong những ngày gần đây nữa.
Ngày tháng cứ thế yên ả trôi qua được vài hôm, trong thời gian mà Kì Thời dự toán, cậu cuối cùng cũng đã nhận được bồ câu đưa thư của thị vệ trưởng Pesci vào một buổi tối, bồ câu đưa thư thông hiểu tính người, dựa vào khí tức của cậu mà tìm được đến đây, điều này cũng cho thấy rằng đám người Pesci đang ở gần đây.
Xem xong bức thư đã được xử lý đặc thù, Kì Thời thiêu rụi nó, cậu ghi lại vị trí của mình, và một số chuyện cần được xử lý đặc biệt, đồng thời cần liên lạc với các thế lực trong vương quốc, sau khi làm xong những việc này, rồi xử lý luôn cả bức thư như cũ, thì Kì Thời cho bồ câu ăn đặng còn thả nó đi truyền tin.
Sesser đứng sau lưng Kì Thời áp người lên, nhìn con chim bồ câu đậu trên tay Kì Thời để ăn đồ, không biết lại đang nghĩ gì trong đầu.
Kì Thời được giao nhân ôm lấy không biết được rằng giao nhân có tính chiếm hữu rất mạnh đối với bạn đời của mình trong kỳ giao phối, bồ câu dính lấy khí tức của Kì Thời đang ngập trong nguy cơ trùng trùng, có thể an toàn hoàn thành việc đưa thư hay không cũng là một vấn đề, những điều này Kì Thời không hề biết, bởi vì giao nhân đã hôn lên sau gáy cậu rồi.
Gáy và eo là hai điểm mẫn cảm của Kì Thời, chỉ hơi dùng sức hôn một chút thôi cũng sẽ để lại dấu vết, đến khi tình nồng say còn ửng đỏ lên và run nhẹ nữa, đó là cảnh tượng mà giao nhân đã từng nhìn thấy, mê hoặc thần hồn, xinh đẹp cùng cực, để nó ăn rồi nhớ mãi.
Chỉ hôn thôi thì sẽ không thể thỏa mãn được quái vật vực sâu này, dục vọng dâng trào đang gào thét, bản năng và sự chiếm hữu của nó thôi thúc, ngón tay của Sesser cử động, thò vào trong vạt áo của Kì Thời, Kì Thời hơi dịch người để né tránh, cậu vuốt ve mái tóc đen dài của giao nhân, dịu dàng dỗ dành nó: "Ngoan một chút."
Kì Thời còn cho rằng giao nhân là đang đùa giỡn với mình.
Bị nhân loại né tránh, rồi lại nhìn bộ dáng nghiêm túc viết thứ gì đó của nhân loại, giao nhân âm hiểm tàn bạo hiếm hoi mà nghe lời, yên lặng ôm lấy eo của Kì Thời, không cử động nữa.
Sesser nhịn xuống khát vọng muốn cắn lên phần gáy thon dài, trắng nõn của Kì Thời, nó ngoan ngoãn ngồi cạnh tựa đầu lên vai cậu, vây đuôi nhòn nhọn cũng không nhúc nhích, phần vảy chỗ bụng nóng ran.
Sesser nhìn ra đại dương xanh thẳm bên ngoài cửa sổ, rồi nghĩ đến cái tổ sắp xây xong của mình.
Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi, không cần phải gấp, cơ thể của nhân loại yếu ớt, nó cần phải xây được một cái tổ hoàn hảo thì mới có thể đưa nhân loại sang đó.