Chương trước
Chương sau
Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Con giao nhân đó hình như vẫn đang ở trong thời kỳ ấu niên, mang dáng vẻ của một đứa trẻ loài người khoảng 5, 6 tuổi, hình dáng của giao nhân và con người đa phần đều tương đồng nhau, chỉ có lớp vảy trên mặt và cái đuôi là khác biệt với loài người, điều đó đã nói rõ cho những người đang có mặt tại hiện trường biết rằng, sinh vật trước mặt này là một giống loài khác.

Là thứ mà bọn họ đã bôn ba tìm kiếm nhiều ngày trên biển - giao nhân trong truyền thuyết.

Giao nhân giai đoạn ấu niên không có vẻ ngoài như những con trưởng thành, lúc này bọn chúng vẫn chưa mọc ra móng vuốt và nanh nhọn, âm thanh phát ra cũng chẳng thể mê hoặc được lòng người, bọn chúng vẫn chưa có khả năng tự bảo vệ mình, giao nhân nhỏ tự mình ra ngoài đã bị nhân loại siết lấy cổ, nhốt vào trong lồng.

Kì Thời đi theo Gaia xuống tầng, bọn họ đã gần với lồng kính thêm một chút, tình hình trong làn nước đã trở nên rõ ràng hơn trong mắt Kì Thời.

Đó không chỉ là một cái lồng giam trong nước, xung quanh còn quấn đầy dây xích, xích sắt buộc lấy cổ giao nhân nhỏ, hai tay nó hoàn toàn bị buộc chặt, không biết là đã bị tiêm cho loại thuốc gì mà bé giao nhân lại co rúc lại thành một cục, bóng dáng nho nhỏ nấp vào trong góc, vừa bất lực lại mệt mỏi trừng đôi mắt đầy cảnh giác và oán hận về phía loài người.

Gaia kiêu ngạo chỉ vào giao nhân trong lồng trước mặt Kì Thời, vẻ mặt dương dương tự đắc không che giấu được: "Nhìn xem, đây chính là chiến lợi phẩm của đợt hành động lần này của chúng tôi."

"Tuy rằng nó vẫn đang ở trong hình thái ấu niên, nhưng như vậy cũng đủ rồi, bắt về vương cung nhốt lại, từ từ nuôi lớn."

Bên trong sảnh tiệc không chỉ có Kì Thời và Gaia, mà còn có thị vệ trưởng của Gaia, tất cả những người có chức vụ quan trọng đều có mặt ở đây, bọn họ nghe thấy lời nói của Gaia thì đều đồng loạt khen ngợi: "Vương tử điện hạ anh minh!"

Nghe những câu tán thành nổi lên xung quanh, Gaia vỗ tay, nói ra một câu khiến cho toàn bộ những người có mặt tại sảnh tiệc gần như đều vui mừng khôn xiết: "Tất cả những người có mặt tại đây ngày hôm nay đều sẽ có được một chén máu giao nhân, đây chính là sự yêu thương và nhân từ của Golokby dành cho con dân mình."

Những người vốn đang hưng phấn vây xem giao nhân đến đỏ mắt, sau khi nghe được câu này đều mừng rỡ ra mặt, khuôn mặt đỏ bừng, máu xộc lên não, bọn họ hớn hở hét lên, rồi quỳ rạp dưới chân Gaia, lớn tiếng thốt lên cảm ơn ân sủng của vương tử, tạ ơn điện hạ ban ân.

Ăn thịt giao nhân, có thể kéo dài tuổi thọ, trường sinh bất lão. Không già không chết, sống mãi trẻ mãi, cho dù là ở điểm nào thì cũng là sự cám dỗ lay động lòng người, ngay cả thánh nhân cũng không ngoại lệ.

Sự dụ hoặc của trường sinh bất lão đối với họ quả thật rất lớn, mọi người gần như phát điên phát rồ mất đi lý trí.

Nhìn những cử chỉ điên rồ này, kinh ngạc cũng có, choáng váng cũng có, nhưng càng nhiều hơn chính là những ý nghĩ lạnh lẽo nổi lên ở phía sau.

Đây là dục vọng không bờ bến của con người, rồi sẽ có một ngày, bọn họ sẽ chết trong dục vọng của mình.

Kì Thời đứng ở vòng ngoài, lạnh nhạt nhìn cảnh tượng trước mắt.

Sau khi cơn náo nhiệt qua đi thì mọi người đã bình tĩnh trở lại, bọn họ lần nữa đeo lên lớp nguỵ trang mới mẻ, nhưng đôi mắt lại khó tránh khỏi nhìn vào bé giao nhân nho nhỏ ở trong lồng.

Đổ bóng trong ánh mắt của giao nhân nhỏ là vô số nhân loại ghê tởm dính nhớp, như loài cổ trùng hút máu.

Thật sự gớm ghiếc đến tột đỉnh...

Dưới sự sai khiến của Gaia, thị vệ trưởng trẻ tuổi dũng mãnh lấy một con dao nhỏ, tiến đến gần lồng kính khổng lồ, hắn sắp bắt đầu lấy máu của giao nhân, để cung phụng cho nhu cầu của vương tử và những người khác trên sảnh tiệc.

Nhiều người đến như vậy, đến hơn cả trăm người, nếu mỗi người đều uống một chén máu giao nhân, thì bé giao nhân kỳ ấu niên này chắc chắn sẽ bị rút cạn máu đến chết.

Nhưng mà, có sao đâu? Chết thì cứ chết thôi.

Thị vệ trưởng càng đến gần, thì bé giao nhân càng giương nanh gầm gừ, lớp vảy bên hai tai nó vểnh lên, bày ra trạng thái công kích đối với người đang đến gần.

Nhưng nó quá nhỏ yếu rồi, sợi dây siết chặt, kéo giao nhân lên bờ, hai tay và đuôi của nó bị cố định lại, không thể thoát khỏi sự trói buộc đó, tiếng rầm rì trong cổ họng nó vang lên, nhưng lại bị người ta siết chặt cổ hơn, bất lực ngẩng đầu lên, mặc cho người ta xẻ thịt.

Con dao sắc bén đó tì lên cần cổ của giao nhân nhỏ, đó là vùng động mạch trên cổ của các loài sinh vật, cũng là nơi yếu ớt nhất, nếu rạch một đường lên vùng động mạch mỏng manh đó, thì máu tươi sẽ tuôn ra như suối.

Mãi cho đến khi hơi thở đứt đoạn, trái tim ngừng đập, bước vào ngưỡng cửa tử vong.

Người cầm dao găm chuẩn bị ra tay, thì đột nhiên có một giọng nói vang lên ngăn lại động tác của thị vệ trưởng trong sảnh tiệc yên tĩnh.

"Vương tử Gaia từ đâu mà nghe được việc uống máu giao nhân sẽ được trường sinh bất lão?"

Quá trình lấy máu của giao nhân bị cắt ngang, nhất thời, mọi người trong sảnh tiệc đều lạnh mặt dịch chuyển tầm mắt lên người vừa lên tiếng, vô số cặp mắt tập trung lại một chỗ, bên trong những ánh mắt tham lam ngập tràn đó đều chứa đầy sự bực dọc và không vui.

Gaia cũng đang chờ đợi khoảnh khắc lấy máu nhân ngư, lúc này lại bị đột ngột cắt ngang, hắn chẳng những không tỏ ra bực bội với Kì Thời, mà còn nở một nụ cười bao dung với người đẹp.

"Sao lại không biết được, con dân trên cả thế giới này đều biết máu của giao nhân có thể khiến cho người ta trường sinh bất lão."

"Tổ tiên của chúng ta chính là những minh chứng tốt nhất."

Kì Thời chất vấn: "Vậy thì, ngài đã từng tận mắt thấy qua chưa?"

Tận mắt nhìn thấy? Gaia đột nhiên yên lặng, rõ ràng là chưa từng thấy qua.

Kì Thời đứng đối diện Gaia, sắc mặt cậu bình tĩnh, lời nói rủ rỉ êm tai, bất giác khiến người ta tín phục: "Chưa từng tận mắt thấy qua có đúng không? Vậy tại sao cứ bảo thủ tin rằng máu của giao nhân chính là thần dược trường sinh, mà không phải là thuốc độc làm thối rữa ruột gan?"

Bởi vì câu nói này của Kì Thời mà Gaia sinh ra nghi ngờ, hắn suy nghĩ một lúc rồi tiến lên đoạt lấy dao găm trong tay thị vệ trưởng, dao nhỏ vốn nên cắt đứt động mạch của bé giao nhân giờ chỉ cứa lên cánh tay của nó, người hầu cầm chén nhỏ đến hứng máu, khi lấy được nửa chén, thì lui ra.

Vết thương trên người giao nhân nhỏ lành lặn trong tích tắc, thị vệ trưởng đưa tay ném giao nhân nhỏ vào lại bể kính, màu máu nhàn nhạt lan trong bể nước, giao nhân căm ghét nhìn nhân loại trước mặt, nó hận không thể cắn một phát đứt đầu hắn ta.

Thị vệ trưởng đó cười mỉa một tiếng rồi không thèm để ý đến giao nhân nhỏ nữa.

Mà sau khi Gaia lấy máu của giao nhân xong, thì liền bóp miệng người hầu bên cạnh, đổ máu vào trong.

Động tác nhanh đến nỗi không ai có thể kịp thời ngăn cản.

Người hầu uống xong máu của giao nhân, thì ghê tởm đến quỳ trên đất để nôn khan, Gaia đưa chân đá lên người đó mấy phát, rồi nở nụ cười: "Đem người này xuống, nhốt cho kĩ, quan sát thêm vài ngày đã."

Mệnh lệnh vừa được ban xuống thì lập tức có binh lính đi lên áp giải người hầu đi xuống.

Gaia dùng khăn lau vết máu trên tay, ngẩng đầu đưa ra lời níu kéo Kì Thời ở lại: "Trời không còn sớm nữa, hay là vương tử hãy ở lại đây nghỉ ngơi một đêm, mai rồi hẳn trở về thuyền?"

Kì Thời liếc nhìn bóng lưng rời đi của người hầu, lại nhìn sang giao nhân nhỏ đang chui rúc trong bể kính, cậu gật đầu: "Vậy thì xin phép được làm phiền."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.