Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])
Thứ bị bắt đó chắc chắn phải là một loài sinh vật biển quý hiếm nào đó, cho nên mới có thể khiến cho người trên cả con tàu đều đứng ngồi không yên như vậy.
Khoảng cách quá xa, Kì Thời cũng không nhìn rõ được tình hình phía bên kia, cậu đứng bên lan can tàu, có lẽ là do thuyền trưởng đã nhận được lời nhắn, nên tàu thủy bắt đầu chậm rãi khởi hành trên mặt biển yên ả, dần dần kéo dài khoảng cách với con thuyền màu đen kia.
Đại dương xanh biếc sâu không thấy đáy, mặt nước tĩnh lặng ẩn giấu vô số nguy hiểm, nhưng khi khoảng cách ngày càng xa thì sự bất an trong lòng Kì Thời cũng dần sụt giảm.
Thị vệ trưởng lại lần nữa hối thúc, trời đã rất khuya rồi, bóng hình của Kì Thời biến mất ở phía lan can, cậu đã trở về phòng để nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Kì Thời bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, trời bên ngoài chỉ vừa mới hửng sáng, mặt trời màu vàng kim chỉ vừa ló ra nửa cái đầu, thời giờ vẫn còn sớm lắm, nhưng vào lúc này đây, thị vệ trưởng vẫn luôn hiểu biết lễ nghĩa lại xuất hiện ở trước cửa phòng của vương tử điện hạ, mạnh mẽ kéo vương tử khỏi cơn mơ, trông rất sốt ruột.
Khi Kì Thời mở cửa ra thì thị vệ trưởng liền vội vàng gật đầu hành lễ, vẻ mặt nghiêm trọng nói với Kì Thời: "Không hay rồi điện hạ, chúng ta đã bị nhốt lại trong mảnh hải vực này rồi."
Kì Thời chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-chan-nuoi-quai-vat/3679273/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.