Mặt biển không có dị trạng gì, Oán Hồ không tìm được đồng minh mà Sơn Cao cũng không nhìn thấy địch nhân. Phảng phất giống như việc vừa rồi Sơn Cao bị tập kích chỉ là một đoạn ảo giác.
Oán Hồ nhìn Sơn Cao, khóe miệng vung lên nụ cười âm hiểm, trong lòng Sơn Cao ngực cả kinh, hắn ngoại trừ công phu ngoài miệng thì thực lực gì cũng chỉ thuộc dạng tầm trung, so với đám người Thổ Lâu, Khâm Nguyên quả thực là kém quá xa. Người ta đồn rằng, mỗi lần Oán Hồ mỉm cười sẽ có người xui xẻo, thật không ngờ lúc này đối tượng khiến Oán Hồ mỉm cười lại là chính mình.
Lẽ nào hôm nay thật sự phải táng thân nơi này sao? Trong lòng Sơn Cao không khỏi run lên một chút.
Không được, nhất định không thể rơi vào tay kẻ này.
Sơn Cao đảo mắt một vòng nhìn mặt biển Cùng Kỳ yên tĩnh, cắn răng một cái, cả người tản ra thanh quang đâm đầu lao thẳng xuống biển.
Oán Hồ nheo mắt lại, là muốn tự bạo sao? Nào có chuyện dễ dàng như vậy!
Mục đích hôm nay của Oán Hồ không phải chỉ muốn giết Sơn Cao, y còn muốn lột da, róc thịt của hắn!
Vì vậy Oán Hồ cũng lập tức lao theo Sơn Cao xuống biển, y mở rộng miệng, dự định ở trước khi Sơn Cao tự bảo một ngụm cắt đứt cổ họng của hắn.
Oán Hồ đoán không sai, Sơn Cao xác thật có dự định tự bạo, lão tử tuyệt đối không để mình rơi vào tay tiện nhân Oán Hồ kia. Chết thì chết, trăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-chan-nuoi-hung-thu/3279697/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.