Thừa Hoàng quỷ dị nhìn chằm chằm Tiêu Tiểu Bát và đại ma vương, đương nhiên tiêu điểm ánh mắt là ở trên người Tiêu Tiểu Bát, đối với đại ma vương đồng học y còn chưa dám minh mục trương đảm nhìn trộm như vậy..
Đừng tưởng ngày hôm qua y không nghe được động tĩnh trong phòng kia, một căn phòng tranh nhỏ như vậy có Tiêu Đồ cách âm gì chứ, ngày hôm qua rõ ràng y nghe được những thanh âm khiến người ta mặt đỏ đến mang tay của Tiêu Tiểu Bát và đại ma vương, thực sự ầm ĩ muốn chết mà, hai người đó có biết thu liễm là gì hay không đây? Ngươi ta thật muốn biết rốt cục có làm xong hay không nha.
Hứng thú nhiều chuyện của Thừa Hoàng hừng hực dấy lên, thế nhưng không ai có thể thỏa mãn y, vì vậy y chỉ có thể buồn bực tự yy một mình.
Huân Thần lại rất tự nhiên, hắn không ở gần chỗ này, nơi ở của hắn gần Át Trạch một chút cho nên đối với chuyện phát sinh ngay hôm qua hắn không biết chút nào. Hắn và phần đông thiện thần đều giống nhau, ánh mắt nhìn đại ma vương Hỗn Độn luôn tràn đầy cảnh giác, hắn cũng căn bản không tin người nọ không ôm theo mục đích gì đến Tuân sơn, nếu mục đích của người nọ thật sự là chủ nhân của mình... Huân Thần nghẹn họng rồi, nếu mục tiêu của Hỗn Độn là Tiêu Tiểu Bát, hắn thật đúng là không biết làm sao bây giờ, đánh không đánh lại, mắng cũng không thể mắng, chỉ có thể nghĩ hết biện pháp mời vị tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-chan-nuoi-hung-thu/3279696/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.