Khang Hi nói thật nhẹ nhõm. Hoàng đế đi tuần an toàn phải là trên hết, Lý Vệ định tính toán trước sai người đi an bài, quét sạch một phen, lại bị Khang Hi ngăn lại, Khang Hi nói:
“Nha đầu kia từ trước đến giờ rất thông minh, nơi ở tất nhiên không phải nơi cùng sơn ác thủy nhiều điêu dân.”
Lý Vệ không có cách nào, chỉ là có thị vệ cùng ám vệ bảo vệ cũng sẽ không ra đường rẽ gì, lại nói chỗ đó Lý Vệ cũng đi qua, thôn xóm nhỏ rất thật thà. Mấy người Khang Hi đến dưới chân núi đó thì đã gần tới buổi trưa. Trong núi sâu xe ngựa không đi được, mười mấy người chỉ có thể đi bộ, đoàn người đông như vậy đột nhiên xuất hiện ở trên đường núi từ trước đến giờ vẫn hoang vắng, rất là đột ngột quái dị. Bây giờ đang là mùa hái trà, người trong thôn trồng chè đều lên núi một lượt, mặc dù buổi trưa trên đường núi không ai qua lại, rất là thanh tĩnh.
Mấy người Khang Hi vừa thưởng thức phong cảnh bốn phía, vừa chậm rãi bước đi ước chừng nửa ly trà nhỏ liền trông thấy thôn xóm nhỏ cách đó không xa. Khang Hi tỉ mỉ quan sát chung quanh, coi như là một thung lũng nhỏ ba mặt núi vây quanh, hai bên đường núi là cây cối trùng điệp xanh mướt, cổ thụ xanh um, dòng suối trong suốt khẽ cong lượn quanh thôn. Còn chưa có bước vào thôn, xa xa chỉ thấy khói bếp lượn lờ, mơ hồ có mấy tiếng gà kêu chó sủa truyền đến, Khang Hi không khỏi khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-so-o-thanh-trieu/1862909/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.