Cô nương bước từ trong nhà ra, cơ hồ cùng Đông cách cách Lý Vệ nhìn thấy lần đầu mười năm trước giống nhau như đúc chỉ trừ y phục trên người. Ngày ấy cho dù mặc đồ nha hoàn nhưng vừa nhìn là biết ngay không phải là một nha hoàn. Thần thái phấn khởi, ngũ quan mặc dù bình thường nhưng cả người tràn đầy ánh sáng tự tin khó có thể che giấu. Lý Vệ vĩnh viễn nhớ tới đêm không ngủ đó ở Cao Thanh huyện, Đông cách cách hô phong hoán vũ đó, hôm nay nha đầu trước mắt áo hồng quần xanh biếc đơn giản, ăn mặc kiểu tiểu cô nương Giang Nam rất tầm thường. Bộ dạng mười sáu mười bảy, thắt một bím tóc to và dài, dưới chân một mang đôi giày thêu đáy dày, một đôi mắt vẫn rực rỡ thông minh như trước, nhìn chằm chằm vào người khác thì giống như có thể nhìn ra bí mật ẩn núp sâu nhất trong lòng người.
Lý Vệ muốn nói lại thôi, trong đầu xẹt qua nghi ngờ, tiểu cô nương trước mắt này khoảng mười sáu mười bảy, làm sao có thể là Đông cách cách mười năm trước. Đầu tiên tuổi không đúng, hơn nữa nàng nhìn mình chằm chằm, ánh mắt xa lạ, trong veo có thể thấy được đáy, nhanh chóng âm thầm tự nói với mình nhất định phải tỉnh táo quan sát mới được. Sở Sở thấy tỷ phu không chỉ tới một mình, còn mang đến một người nam nhân xa lạ, nhanh chóng trừng mắt liếc hắn một cái nói:
“Tỷ phu, huynh thế nào không cùng tỷ tỷ lại đây, hắn là ai?”
Hồ Điềm Chương cười hắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-so-o-thanh-trieu/1862908/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.