Có ai đoán được kẻ trộm thật sự là ai chưa??Đúng lúc này, trên mái nhà chợt vang lên tiếng lanh canh lách cách, mấy mảnh ngói rơi xuống.
Tên đầu lĩnh híp mắt hỏi: “Tiếng gì kia?”
“Chắc đám Mãn tử tụi nó tỉnh rồi chứ gì.” Mặt thẹo từ tốn lên tiếng.
Quý Quân chỉ thấy bóng tên đầu lĩnh vụt qua trước mắt, hình như gã định phóng vọt lên, nhưng đã lập tức bị đè xuống ghế, mà gã cũng đâu phải dạng vừa, cổ tay bẻ quặp theo hướng khó mà tin nổi, chụp ngược lại đối phương, mặt thẹo liền nghiêng đầu, khớp ngón tay tên đầu lĩnh quẹt ngang qua cằm mặt thẹo, có thứ gì theo đó mà rơi xuống.
Quý Quân sợ tới nỗi nhảy vọt ra khỏi ghế, cứ ngỡ cằm tay mặt thẹo bị vặn rớt rồi.
Cổ họng tên đầu lĩnh phát ra tiếng ằng ặc dị thường, giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt vậy, nhoáng cái gã đã gục xuống.
Mọi thứ diễn ra nhanh như chớp, Quý Quân vẫn ngây người ra đó, còn không lo bỏ chạy mà cứ ở đó luôn mồm kêu oan: “Không liên quan gì tới tôi, không liên quan gì tới tôi đâu!”
Mặt thẹo bật cười khanh khách, giọng đã biến đổi hoàn toàn, trong trẻo vô cùng, lúc này, Quý Quân mới thấy rõ, bên dưới gương mặt sẹo lồi đen đỏ lẫn lộn ấy, là một chiếc cằm với làn da trắng nõn trái ngược hẳn, mà thứ rơi dưới đất kia, hẳn là ba cái thứ mặt nạ da người gì đấy nhỉ.
Mặt thẹo khom người nhặt mảnh da ấy lên, lấy làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-nho-van-rui-deo-duoi-tam-kiep/3088568/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.