Người đẹp này ỷ mình đẹp nên muốn làm gì thì làm hà:))Quý Quân có ánh mắt tinh tường, trí nhớ cũng tốt.
Lúc nãy giai nhân dùng cằm tì nhẹ lên vai anh một cách mờ ám, thoạt tiên do cú sốc đột ngột, nên anh không kịp phản ứng lại ngay, nhưng sau khi tỉnh táo lại, bóng dáng ấy mới đột nhiên ùa về trong tâm trí.
Cằm của giai nhân sao trông quen quá vậy ta!
Trong đầu lướt qua từng khuôn mặt, rồi chợt dừng lại ở một hình ảnh, in hệt cái cằm của Lạc Hạ Thạch lộ ra sau khi rớt miếng mặt nạ da.
Lẽ nào, bên dưới lớp mặt nạ đầy sẹo lồi kia, lại là dung nhan như vậy sao?
Thế thì, lối hành xử kì lạ của giai nhân đều có thể giải thích rõ ràng rồi, y chẳng chút e dè, phải chăng là cố ý tới trêu anh?
Khổ nỗi tư thế hiện tại của giai nhân, tay chống lấy cằm, che mất hơn phân nửa, anh cũng không dám chắc có phải Lạc Hạ Thạch hay không nữa.
Cơ mà càng nghĩ lại càng thấy giống, lòng hiếu kỳ ngày một lớn dần, nhộn nhạo như có ai cầm nhành cỏ đuôi chó khều vào tim anh vậy!
Quý Quân đã sốt ruột rồi, lại còn uống quá chén, thành ra năng lực tự chủ kém hơn bình thường, anh liền quay trở lại bàn.
Giai nhân nhướng mày, ánh mắt hấp háy.
Quý Quân cố gom hết can đảm, lại đưa tay tới kéo lấy bàn tay đang đỡ cằm của giai nhân, trong mắt giai nhân vụt loé lên điều gì đó, miệng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-nho-van-rui-deo-duoi-tam-kiep/3088557/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.