Sau bao ngày ăn nhậu chè chén, rốt cục đôi trẻ cũng chịu rủ nhau ra ngoài hẹn hò:))Tuy rằng lúc nào cũng chịu thiệt thòi, tuy rằng uống cũng quá chén rồi, nhưng nói đi nói lại thì, anh chàng Lạc Hạ Thạch này, xét về mọi mặt đều khiến người ta khó lòng mà từ chối được.
Thứ nhất, y sở hữu kiến thức uyên bác, kể chuyện dí dỏm, rất được lòng người; thứ hai, cái nết khi say hơi bị ổn luôn, lại giỏi các trò chơi trên bàn rượu, thật không ngoa khi nói là một bạn nhậu hoàn hảo; sau cùng, cũng là điều quan trọng nhất, Quý Quân vẫn còn nhớ như in cái cách mà y, chỉ với lồng chim, đã có thể tóm gọn cái đầu lâu cương thi kia, chưa nói đến năng lực, chỉ riêng sự gan góc cùng vốn hiểu biết ấy cũng đã hơn hẳn người thường rồi. Mấy bữa nay có dịp ngẫm lại, cũng đoán được sơ sơ rằng y chính là hung thủ đã tẩu tán bảy rương của hồi môn nọ. Bản thân anh xuất thân từ gia đình có truyền thống bán buôn, nếu có thể kết bạn với mẫu người như vậy thì còn gì bằng, còn lỡ mà không thể kết giao, thì chí ít cũng tuyệt đối đừng đắc tội với họ.
Dạo gần đây, cứ mỗi khi Quý Quân ngủ dậy, đều thấy Lạc Hạ Thạch áo mũ chỉnh tề ngồi sẵn trong phòng, có lúc thì đọc sách, lúc lại thưởng trà, rất chi là nhàn hạ.
Thấy anh thức, Lạc Hạ Thạch liền ân cần hỏi han, khiến Quý Quân cảm thấy chẳng khác nào mình vừa có thêm một đứa đầy tớ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-nho-van-rui-deo-duoi-tam-kiep/3088554/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.