Thế Phong vẫn làm bộ làm tịch như chả biết nàng đang nghĩ gì, ung dung bước đi.
Song Đan đi theo phía sau không kìm được thắc mắc, hỏi.
- Quận chúa, vầy là sao?
Sở Nhi lắc đầu ngao ngán.
- Hazz, bốn từ: ta cũng không biết!
Đã khó hiểu nay càng khó hiểu hơn, vừa định lăng xăng hỏi típ thì Song Đan đã bị Thế Phong cướp mất phần.
- Cô còn làm gì nữa không?
Nàng nhìn hắn nhoẻn miệng, ý cười cực kì điên tiết.
- Huynh còn hỏi! Toàn bộ dự định của ta hôm nay bị người nào đó làm cho hỏng cả rồi.
- Được được được! Nếu đã hỏng rồi thì phá luôn đi! Ra ngoài dạo phố không?
Sở Nhi há hốc mồm nhìn hắn.
- Phụ hoàng ta cũng đã bảo nếu có rãnh thì dẫn cô đi ra ngoài tìm hiểu. Mà vừa hay! Hôm nay ta không có tấu chương cần phê duyệt, không thể bỏ lỡ.
Sở Nhi lần hai lực bất tòng tâm mặt cho hắn ta xoay vòng như chong chóng. Nàng quay sang bảo Song Đan về Hiên Diên cung trước, còn mình thì đành ngoan ngoãn nghe theo hắn.
Đợi chừng chưa tới nửa canh giờ, nàng và hắn đều đã thay y phục xong. Thân thể mảnh mai diện đầm m màu vàng tươi, bên ngoài lồng một lớp voan trắng trong, rực rỡ như nắng ấm. Thế Phong cũng đổi y phục, nhưng trông xem chẳng mất đi khí chất là bao, vẫn trung thành với màu đen mực.
Hoà vào không khí nhộn nhịp chốn kinh kì, Sở Nhi tranh thủ dò xét hắn.
- Tại sao lúc nào huynh cũng luôn mặc y phục đen thế?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-nhi-truyen-ki/100213/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.