Chương trước
Chương sau
Trên đường qua sa mạc chỉ thưa thớt vài bóng người, mà từ Miệng Hổ đến sông Hoàng, người lại tăng gấp bội.

Phượng Tây Trác chia mọi người ra làm sáu nhóm, mới có thể chen lấn lên thuyền. Cũng may sông rộng không đến một dặm, đến khi khói bếp bắt đầu lượn lờ, toàn bộ mọi người đã được chở qua sông.

Phượng Tây Trác là người cuối cùng lên bờ, khó chịu xoa cánh tay, “Ta ghét nhất đi thuyền.”

Hình Hiểu Hiểu chỉ vào Đại Đầu và Bát Đấu đang ôm bụng nôn ầm ầm, nói: “Ta vốn không khó chịu, nhìn thấy bọn họ lại cảm thấy dạ dày đảo lộn.”

Phượng Tây Trác liếc mắt nhìn mấy thứ bị nôn ra trên mặt đất, cảm giác ghê tởm xông lên đến mũi, “Sau này các ngươi không được ăn nhiều như vậy.”

Đại Đầu ủy khuất nói: “Trước đây ta cũng không bị say… chỉ có hôm nay, gió lớn sóng mạnh.”

Hình Hiểu Hiểu nhìn nước sông mênh mông, tiếc hận nói: “Có cầu bắc qua sông là tốt rồi.”

“Nước chảy siết, sông quá rộng, khó rồi.” Bát Đấu lắc đầu.

Phượng Tây Trác nói: “Nếu ngắn lại hai phần ba, à không, một phần hai, có lẽ ta có thể bước qua.” Nàng chỉ cần dùng khinh công là có thể bay qua.

Hình Hiểu Hiểu nói: “Thế lần sau cô cô cõng ta qua.”

Phượng Tây Trác đưa mắt nhìn nàng một vòng, sau một lúc lâu mới nói: “Vậy chỉ có thể bước dưới đáy sông.”

Hình Sư thấy hai người còn muốn dây dưa, thủ hạ của Nguyễn Đông Lĩnh lại có vẻ không kiên nhẫn, vội nói: “Sắc trời sắp không còn sớm nữa, chúng ta tìm một chỗ nghỉ chân trước đi.”

Bởi vì ngựa không thể qua sông, cho nên lúc trước bọn họ đã bán ngựa tại Miệng Hổ, hiện tại chỉ có thể dựa vào hai cái đùi.

Đi khoảng chừng một dặm, một khách điếm bình dân đã ở trong tầm mắt.

Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hô to: “Phượng cô nương, xin dừng bước!”

Phượng Tây Trác đi thêm năm sáu bước mới nghĩ ra “Phượng cô nương” rất có thể là gọi mình. Dù sao thì những năm gần đây bị gọi Nhị đương gia, cô cô là chủ yếu, gọi một cách bình thường như vậy ngược lại hiếm thấy.

Nàng quay đầu, người đang chạy với hơi thở thoi thóp kia không phải binh lính thủ thành ở Thường Tân hay sao?

Hắn chạy đến gần nàng, thở như trâu, “Nhị đương gia, cuối cùng cũng đuổi kịp.”

Phượng Tây Trác nói: “Đưa tiễn xa như vậy, vị huynh đài này thật khiến chúng ta cảm động.”

Hắn nâng tay lắc lắc, từ trong lòng lấy ra một phong thư, giao cho nàng, “Không phải, ta đến để truyền tin.”

Phượng Tây Trác nhận lấy thư, cười nói: “Sẽ không phải là thư mời chứ? Hàn tổng quản khách khí quá rồi.”

Phong thư được mở ra, nụ cười của nàng cũng chậm rãi nhạt đi.

Hình Sư thấy sắc mặt nàng không tốt, vội hỏi: “Làm sao vậy?”

“Chung Chính đại bại ở Lệ Xuyên, sống chết không rõ.” Nàng duỗi tay đưa thư cho hắn.

Nguyễn Đông Lĩnh quét mắt nhìn, “Thượng Sí Bắc và Trương Đa Văn trước sau tập kích sao?”

Hình Hiểu Hiểu kêu lên: “Không thể nào, chẳng lẽ Trương Đa Văn thật sự đầu quân cho Thượng Sí Bắc?”

Hình Sư xem xong thư, đem nó gấp lại, trả cho Phượng Tây Trác: “Thượng Sí Bắc dã tâm bừng bừng, chỉ sợ ý đồ không chỉ Tân Ung, còn có Thụy Châu.”

Binh lính thủ thành nghe vậy sắc mặt khẽ biến, giây lát lại khôi phục bình thường, nói: “Thư đã đưa đến, tiểu nhân xin cáo lui trước.”

Phượng Tây Trác cảm tạ hắn một phen, lại đưa tiễn vài bước.

Bát Đấu nói: “Nói không chừng là thư giả.”

Đại Đầu kêu lên: “Hắn ăn no rửng mỡ, không có việc gì đưa đến đây một phong thư giả sao.”

Bát Đấu trầm ngâm: “Chuyện này khó mà nói. Cô cô nặng tình nghĩa, khi nàng biết Chung gia gặp nạn, sẽ không…” Hắn thấy Phượng Tây Trác trở về, lập tức im miệng không nói.

Hình Sư nói: “Chúng ta đã rời khỏi Chung gia, những chuyện này không còn quan hệ gì với chúng ta, vẫn nên tìm một chỗ đặt chân lấp đầy bụng quan trọng hơn.”

Phượng Tây Trác thấy mọi người đều nhìn nàng, vội vàng nói: “Ta cũng chẳng thể dùng sắc đẹp thay cơm, nhìn ta để làm gì. Được rồi, đừng nhìn nữa, vẫn nên nhanh đi đến khách điếm ăn cái gì đó, ta sắp đói chết rồi.”

Lúc này mọi người mới tiếp tục lên đường.

Đến khách điếm, đã thấy kín người, cho dù không nhiều khách, cũng không chứa nổi hơn trăm người bọn họ.

Đang do dự, một thiếu niên tướng mạo nhã nhạn từ trên lầu đi xuống, vừa nhìn thấy bọn họ đã nở nụ cười: “Ha ha, cuối cùng các vị cũng đến rồi!”

Phượng Tây Trác nghe tiếng nhìn lại, lấy làm kinh ngạc, “Ngươi?”

Thiếu niên nhảy đến trước mặt nàng, học biểu tình của nàng nói: “Đúng là ta.”

Nguyễn Đông Lĩnh vái chào: “Cung kính Tam thế tử.”

Trần Nguyên Thù cười tủm tỉm vẫy tay, “Miễn miễn, sau này đều là người một nhà.”

Phượng Tây Trác nói: “Ngươi không phải ở chỗ này chờ chúng ta chứ?” Vì sao hành tung của bọn họ ai cũng có thể đoán được thế?

Trần Nguyên Thù nói: “Ta tới đón Nguyễn đại ca, Phượng cô cô là khách ngoài ý muốn. May mà ta đã đặt trước phòng, sẽ không để cho hai vị tiểu thư lưu lạc đầu đường.” Hắn tự nhiên thân quen, giống như bằng hữu lâu năm, ca ca cô cô gọi nghe thật dễ tai. Nợ cũ lúc trước tung thuốc mê vào Phượng Tây Trác, hay bị nàng theo ném lên nóc nhà đều không đề cập tới.

Nửa đời Phượng Tây Trác khó có được người coi nàng là nữ nhân đối xử, cảm thấy ngượng ngùng, “Ta ngủ nóc nhà quen rồi.”

Hảo cảm của Hình Hiểu Hiểu với hắn lại tăng gấp bội, “Công tử là Trần Nguyên Thù?”

Hắn làm động tác suỵt, mới nhỏ giọng nói: “Mặc dù ta không biết có nhiều người như vậy, nhưng cũng sợ phòng của khách điếm không đủ, đặc biệt mua chút da trâu để dự phòng. Cũng may là tháng sáu, trải bên ngoài nằm ở trên đất sẽ không cảm lạnh.”

Hình Sư nhìn thấy càng lúc càng có nhiều người chú ý đến bọn họ, vội đề nghị: “Chúng ta đi nơi khác rồi nói tiếp.”

Trần Nguyên Thù vỗ ót nói: “Là ta hồ đồ, chúng ta ra hậu viện đi. Phòng khách của nơi này không lớn, nhưng phía sau cũng không nhỏ.”

Mọi người theo hắn về phía sau viện, phát hiện lời hắn nói không phải giả.

Trên mặt đất thỉnh thoảng có những chỗ lồi lõm, nhưng cũng tạm coi là bằng phẳng. Cỏ dại thưa thớt, tổng thể coi như sạch sẽ.

“Đất đai nơi này không tốt, không trồng được hoa mầu, đáng tiếc.” Trần Nguyên Thù lấy ra mấy miếng da trâu lớn, trải trên mặt đất, “Có điều lại tiện cho chúng ta. Ta đã thương lượng với chủ tiệm, ở nơi này vô cùng rẻ.”

Phượng Tây Trác bị sự vui vẻ của hắn cuốn hút, cười nói: “Đường đường là một thế tử cư nhiên lại thích ngủ đất.”

“Thế tử gì chứ, đều là người khác gọi thôi.” Hắn ngửa đầu nói, “Nếu có thể lựa chọn, ta thà rằng làm đại hiệp.”

“Nghe nói đại hiệp chuyên môn đi trừng trị người như chúng ta, sau này nếu nghe được danh hào của ngươi có lẽ nên đi đường vòng.” Phượng Tây Trác trêu ghẹo nói.

Trần Nguyên Thù nhất thời hăng hái nói: “Thế ta đây cũng sẽ làm cướp, về sau làm bạn cùng các ngươi.”

Đại Đầu nói thầm nói: “Sau này băng đảng của chúng ta lại nhiều thêm một người, có thể làm bạn lẫn nhau.”

Nguyễn Đông Lĩnh thấy bọn họ càng nói càng xa, nhịn không được xen ngang: “Đại thế tử đã trở về Tần Dương trước rồi sao?”

Trần Nguyên Thù lắc đầu nói: “Nghe nói Kiêu dương vương đang tấn công Truy Lạc, đại ca phải đi Vân thành.”

“Kiêu dương vương tấn công Truy Lạc?”

Trần Nguyên Thù thấy mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, cười nói: “Đừng lo. Có đại ca ở đó, Kiêu dương vương kia xác định không chiếm được tiện nghi, nói không chừng chờ chúng ta đến đó, đại ca đã thu thập xong bọn họ rồi.”

Hình Hiểu Hiểu hỏi: “Truy Lạc ở nơi nào?”

Hình Sư đáp: “Thành trì ở phía tây Miễn Châu, tiếp giáp với Đế Châu.”

“Chẳng phải Hoàng đế xuất binh tấn công Lam quận vương sao?” Lúc này Hình Hiểu Hiểu mới phản ứng lại.

Phượng Tây thấy Trần Nguyên Thù lạc quan như thế, không khỏi thán phục, “Xem ra Tam thế tử tính trước kỹ càng rồi.”

“Ừ, ta tin tưởng đại ca, trên đời này không có chuyện gì đại ca không giải quyết được.”

Phượng Tây Trác không nói gì. Thì ra là lạc quan mù quáng.

Hình Hiểu Hiểu lắc đầu nói: “Ta càng ngày càng hồ đồ, tại sao trong một lúc lại có nhiều người như vậy cùng đánh.”

“Vô luận như thế nào, chúng ta vẫn nên đuổi tới Vân thành rồi nói sau.” Nguyễn Đông Lĩnh nhìn về phía Trần Nguyên Thù, “Tam thế tử, chỉ sợ chúng ta phải lên đường suốt đêm.”

Hình Sư nghĩ đến sau này mọi người phải dựa vào phủ Lam quận vương, cũng nói: “Đại thế tử cô độc đối chọi Kiêu Dương Vương cũng rất vất vả, chúng ta sớm ngày tiến tới cũng là sớm ngày giúp đỡ.”

Trần Nguyên Thù nhìn bọn họ, nở nụ cười, chân thành tha thiết nói: “Sự quan tâm của chư vị, Trần Nguyên Thù ta khắc trong tâm khảm.”

Phượng Tây Trác không khỏi nhìn hắn nhiều hơn một cái. Nếu vừa rồi Nguyễn Đông Lĩnh và Hình Sư không bày tỏ thái độ này, chỉ sợ ngày sau này ấn tượng của mọi người trong phủ Lam quận vương đối với bọn họ sẽ suy giảm. Tuy rằng mặt ngoài Trần Nguyên Thù ngây thơ vô tội, nhưng rốt cuộc vẫn là người của phủ Lam quận vương bồi dưỡng ra.

“Ta đi thu xếp thức ăn trước.” Trần Nguyên Thù không đợi mọi người phản đối, đã lập tức đứng lên đi về sảnh trước.

Nguyễn Đông Lĩnh cùng Hình Sư phái vài người tiến lên hỗ trợ.

Phượng Tây Trác khoanh chân ngồi trên da trâu, cúi đầu nhìn tay mình, không biết suy nghĩ cái gì.

Bát Đấu đột nhiên nói: “Hoàng đế cũng coi như thông minh, một bên tấn công Miễn châu, một bên thu thập Chung gia. Nhưng không ngờ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau, Thượng Sí Bắc lại nhân cơ hội đánh Tân Ung.”

Hình Sư lắc đầu nói: “Cũng không phải vậy. Có lẽ chiếm lấy Tân Ung chỉ là cái cớ của Thượng Sí Bắc, chủ yếu vẫn là dẫn Chung Chính ra khỏi Tống thành. Bằng không Trương Đa Văn sao có thể chịu nghe hắn điều khiển, cùng hắn vây công Chung Chính?”

“Thượng Sí Bắc nắm ba vạn binh mã trong tay, hơn nữa Trương Đa Văn, chẳng lẽ còn diệt không được một Chung gia hay sao? Làm gì phải tốn công như vậy.” Phượng Tây Trác ngẩng đầu nói: “Lời nói của Đại Nguyễn ta nghĩ thật lâu, vì sao lúc trước Trương Đa Văn muốn bỏ cả La quận vương và Lam quận vương. Vì sao Thượng Sí Bắc lại liên thủ với Chung gia. Vì sao Hoàng đế tấn công Miễn châu… Mấy vấn đề này xét đến hiện tại, chỉ có một cách giải thích.”

Nguyễn Đông Lĩnh khẽ mím môi.

Phượng Tây Trác thở dài: “Có điều nếu thật sự là như thế, Thượng Sí Bắc không khỏi quá đáng sợ rồi.”

Hình Sư cùng Bát Đấu đều rơi vào trầm tư, sau đó đồng thời lộ vẻ sợ hãi.

Hình Hiểu Hiểu vội la lên: “Cô cô, rốt cuộc có ý gì ha?”

“Hiểu Hiểu, nếu ngươi muốn tạo phản, làm thế nào để đoạt ngôi Hoàng đế?”

“Ta?” Hình Hiểu Hiểu suy nghĩ một lúc nói: “Đánh tới kinh thành, giết Hoàng đế?”

“Nếu ngươi đánh tới kinh thành, sẽ có người lấy danh nghĩa Cần vương tới giết ngươi, đến lúc đó sẽ rơi vào cục diện bốn bề thọ địch, đối nghịch với cả thiên hạ.”

“Như thế hợp tác với người khác, cùng nhau giết Hoàng đế.”

“Làm sao mà biết người nào nguyện ý cùng ngươi giết Hoàng đế, người nào không muốn cùng ngươi cùng tạo phản đây?”

Hình Hiểu Hiểu nói: “Thế làm sao bây giờ?”

Hình Sư trầm giọng nói: “Cô lập Hoàng đế.”

Bát Đấu nói: “Tần Châu của phủ La quận vương ở phía tây Đế Châu, Tân Ung cùng Thụy Châu ở tây nam. Phủ Lam quận vương ở phía đông Đế Châu. Theo địa hình mà nói, Đế Châu đã bị vây công bên trong!”

Hình Hiểu Hiểu thành thực nói: “Ta hoàn toàn không hiểu.”

Đại Đầu có chút vui mừng gật đầu, “Ta cũng vậy.”

Phượng Tây Trác nói: “Không bằng chúng ta đưa ra giả thiết, giả thiết bây giờ là tất cả những chuyện này đều là một cái bẫy, như vậy người bố trí bẫy tất nhiên là người cuối cùng được hưởng nhiều lợi nhất. Sẽ là ai đây?”

Hình Hiểu Hiểu nói: “Hoàng đế? Trương Đa Văn?”

Bát Đấu nói: “Phủ La quận vương.”

Hình Hiểu Hiểu ngạc nhiên.

“Được rồi, giả thiết phủ La quận vương chính là chủ mưu tất cả. Nhưng thế mục đích của bọn họ là gì?” Phượng Tây Trác hướng dẫn từng bước.

Hình Hiểu Hiểu lớn tiếng nói: “Tân Ung!”

“Nhưng Tân Ung ở trong tay Hoàng đế, làm sao có thể nắm được nó đây?”

Hình Sư nói: “Lấy Chung gia mồi, mượn đường là tên. Ngoại trừ phủ Lam quận vương, hiện tại Hoàng đế hận chỉ sợ là Chung gia, nếu Thượng Sí Bắc phất cờ hiệu muốn diệt trừ Chung gia, Hoàng đế tất nhiên sẽ mở đường cho hắn.”

Hình Hiểu Hiểu cứng lưỡi nói: “Chẳng lẽ tấn công Chung gia không phải chủ ý của Hoàng đế, mà là chủ ý của Thượng Sí Bắc?” Vậy mà lúc trước hắn còn chạy tới Chung gia nghiêm trang nói chuyện hợp tác.

“Có điều cho dù hắn mượn cơ hội nắm lấy Tân Ung, phủ La quận vương cũng sẽ phải đối mặt với sự trả thù và phản công của Hoàng đế trong tương lai.” Phượng Tây Trác nói, “Hoàng đế đương nhiên không có khả năng ngồi nhìn Tân Ung rơi vào tay người khác.”

Nguyễn Đông Lĩnh thoáng thấy Trần Nguyên Thù đi tới, vẻ mặt tự nhiên nói: “Cho nên dùng Trương Đa Văn điều đi ba vị thế tử, tạo thời cơ tốt nhất cho Hoàng đế tấn công Miễn Châu. Chờ khi Hoàng đế tấn công Miễn Châu đâm lao phải theo lao, hắn mới xuống tay với Tân Ung. Như vậy cho dù Hoàng đế có ý định thu phục lại đất mất, cũng sẽ bị Phủ Lam quận vương kiềm chế, mà hai bên khó có thể quay đầu.”

Hình Hiểu Hiểu nghĩ nghĩ, mới lẩm bẩm nói: “Thật độc ác. Nhưng hắn làm sao biết Hoàng đế nhất định sẽ tiến đánh phủ Lam quận vương?”

Trần Nguyên Thù thấy mọi người quay đầu nhìn hắn, liền tiếp lời: “Đó là bởi vì, Hoàng đế và chúng ta đã đến mức độ, chỉ cần có một cơ hội, sẽ tuyệt đối không bỏ qua đối phương.”

Đại Đầu vừa rồi vẫn còn nhịn, hiện tại mới phun ra nói: “Mẹ nó, nói đến nói đi, Trương Đa Văn cư nhiên lại là người của tên tiểu tử Thượng Sí Bắc.” Hắn chuyển hướng Trần Nguyên Thù, “Ôi, không phải hắn vốn đang giao chiến với các ngươi sao?”

Trần Nguyên Thù cười khổ nói: “Đều là giả, ngay từ đầu mục đích của Trương Đa Văn chính như Nguyễn đại ca nói, dụ đại ca rời khỏi Miễn châu. Đại ca vốn cũng không tin hắn, nhưng dù sao trong tay có hai vạn binh mã. Hơn nữa từ sau lần Nguyễn đại ca mạnh mẽ xuyên qua thành Tùng Nguyên, Trương Đa Văn e ngại Hoàng đế lấy cớ trút giận, liên tiếp lấy lòng đại ca…”

Hình Sư thở dài: “Có tâm không tính được vô tâm, cũng khó trách Đại thế tử lại tin tưởng.”

Đại Đầu nói: “Thế hiện tại là có ý tứ gì? Thượng Sí Bắc đã toàn thắng?”

Bát Đấu không thể nhịn được nữa giải thích: “Chính là Thượng Sí Bắc dùng Trương Đa Văn dụ Tiêu thế tử rời đi, để cho Hoàng đế cùng phủ Lam quận vương trai cò tranh chấp. Lại tự mình xuất mã dẫn Chung gia xuất động, cùng Trương Đa Văn trước sau vây công, chiếm Tân Ung. Cho nên…” Hắn giận dữ nói, “Đúng vậy, hắn toàn thắng.”

Đại Đầu nói: “Ngươi giải thích như thế ngay từ đầu có phải ta hiểu rồi không.”

Bát Đấu tức giận nói: “Vừa rồi ta nào có cơ hội nói chuyện?”

Hình Hiểu Hiểu mờ mịt nói: “Như vậy Tống thành làm sao bây giờ?”

Thụy Châu có thể nói là bị ba thế lực phủ Kiều quận vương, Trương Đa Văn, Chung Chính chia cắt. Nay Trương Đa Văn đầu quân cho phủ La quận vương, Chung Chính không rõ sống chết, tương lai của Tống thành thật đáng lo.

Hình Sư liếc nhìn Phượng Tây Trác, lớn tiếng nói: “Mau ăn đi, chúng ta nghỉ ngơi xong sẽ lập tức lên đường!”

Mọi người bụng đói kêu vang, nghe vậy như được đại xá.

Phượng Tây Trác cầm bánh bao vội vàng cắn hai miếng, thừa dịp lực chú ý của mọi người còn đang trên đồ ăn, đi đến bên người Hình Sư, “Khụ, Hình thúc.”

Hình Sư buông bánh bao, bất đắc dĩ thở dài, “Nếu Nhị đương gia muốn trở về Tống thành, xin thứ cho ta không thể đồng ý.”

Phượng Tây Trác cắn cắn môi nói: “Bỏ qua Chung lão đại không nhắc đến, chỉ nói Chung lão, hắn lén thả chúng ta đi, có thể nói có ơn. Ta tuy rằng không thể ở trước thiên quân vạn mã ngăn cơn sóng dữ, nhưng có lẽ vẫn có thể bảo vệ lão nhân gia hắn an toàn. Lại nói Chung lão đại…” Nàng chỉ vào kiếm trên tay, “Hắn tốt xấu gì cũng có ơn tặng kiếm, hơn nữa lúc trước khi chúng ta không có chỗ nào để đi, cũng là hắn thu nhận chúng ta…”

“Nhị đương gia không nhớ rõ là ai đã hại huynh đệ thiếu chút nữa mệnh táng thành Tùng Nguyên sao?”

“Cũng không nghiêm trọng như vậy.”

Hình Sư im lặng nhìn nàng sau một lúc lâu, mới chậm rãi cắn một miếng nhỏ bánh bao nhỏ: “Nếu Nhị đương gia một mực như thế, ta cũng không thể nói gì hơn. Có điều hy vọng Nhị đương gia nhớ rõ, cứu một lần không cứu được mãi mãi, cứu người nhất thời có thể, nhưng không thể cứu người một đời. Mọi việc đều cân nhắc trước khi làm.”

Phượng Tây Trác trịnh trọng gật đầu nói: “Ta nhớ kỹ.”

“Đại Đầu và Nhất Tự, dẫn theo vài người nữa đi theo.”

“Không cần, ta chỉ trở về xem, hy vọng tình huống vẫn chưa thê thảm như trong dự đoán.”

Hình Sư gật gật đầu. Luận võ công, Phượng Tây Trác xác thực hơn xa Đại Đầu và Nhất Tự.

Phượng Tây Trác thấy mọi người đã ăn sắp xong, liền đứng lên nói: “Ta muốn đi làm một chuyện, mọi người theo Hình thúc đi đến Miễn Châu trước, chờ ta xong việc lại cùng các ngươi hội họp.”

Mọi người đồng thời ngẩn ra.

Bát Đấu cùng Nguyễn Đông Lĩnh lại giống như đã sớm đoán được.

Trần Nguyên Thù đảo đôi mắt châu, nói: “Phượng cô cô muốn trở lại Tống thành sao?”

Phượng Tây Trác dựng thẳng ngón cái, “Tam thế tử không hổ Tam thế tử, quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh.”

Hắn làm cái mặt quỷ, “Chiến trường rất nguy hiểm, cô cô bảo trọng.”

Hình Hiểu Hiểu nhảy dựng lên, “Ta đi cùng cô cô.”

“Không nghe thấy Tam thế tử nói sao? Rất nguy hiểm, đến lúc đó cũng không có Đại Nguyễn chạy tới cứu ngươi.” Phượng Tây Trác nháy mắt về phía Nguyễn Đông Lĩnh.

Hình Sư vỗ vỗ tay nói: “Vậy binh chia làm hai đường.” Hắn chuyển hướng Phượng Tây Trác nói, “Nhị đương gia bảo trọng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.