Từ Châu Mai thôn đến Thường Tân, khoảngchừng hơn ba trăm dặm, đám người Phượng Tây Trác chạy cả ngày lẫn đêm,cũng phải ba ngày mới đến.
Nhìn cảnh tường thành cao ngất, binhlính tinh thần sáng láng, cùng dân chúng nói chuyện có lễ, một mảnh hoàthuận vui vẻ trước mắt, Hình Hiểu Hiểu không khỏi lẩm bẩm: “Đây làThường Tân.”
So với dân chúng Tùng Nguyên như mất đisức sống, dân chúng Tống thành luôn bận bịu, dân chúng Thường Tân dườngnhư quá nhàn nhã thoải mái.
“Người trong thiên hạ rộn ràng vui vẻ,thân cận như người trong một nhà. Kỳ thật lại vẫn phân chia ra công –nông – thương, các nghề nghiệp này, tương sinh tướng dưỡng với nhau.”Bát Đấu nhẹ giọng thì thầm.
Đại Đầu gãi da đầu, “Lại nói linh tinh cái gì thế.”
Bát Đấu chê cười nói: “Người vô học không hiểu.”
Phượng Tây Trác vỗ vỗ tay, đánh thức mọi người còn đang chìm trong ngưỡng mộ, “Chúng ta, dường như là đi ngang qua nơi này.”
Hình Hiểu Hiểu kéo quần áo của nàng, “Ở lại chỗ này cũng không tệ.”
Nguyễn Đông Lĩnh quay đầu nhìn nàng mộtcái, lại chuyển hướng Phượng Tây Trác, “Thường Tân xưa nay được coi làtòa thành bài xích những thứ từ bên ngoài nhất của Đại Tuyên, nếu ngươimuốn lưu lại, phải được sự cho phép của dân chúng toàn thành.”
Đang nói chuyện, vài binh lính thủ thành đã đi về phía bọn họ, xem sắc thái trong con ngươi của bọn họ, hoàntoàn không còn vẻ hiền lành lúc nãy, “Người tới là người nào?” Tay phảiđã khoát sẵn lên chuôi đao.
Phượng Tây Trác nhíu mày nói: “Người qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-ngu-phung-thien/2643835/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.