Khoảng không gian vô định, cô gái ngồi ôm mặt khóc nhưng không hề có một tiếng động, lưng tựa vào một góc tường nơi ít ánh sáng nhất của căn phòng. Còn chàng trai ngồi trên giường gầm mặt xuống cho thấy sự tuyệt vọng đến tột cùng, nỗi cô đơn đang vay quanh anh và cô. Có lẽ họ đã nhận ra được giá trị của tình yêu, hơn thế nữa họ đã nhận ra được tình cảm của mình.
Cô vô thức ngước mặt nhìn chàng trai đang ngồi trên giường đối diện cô, giọng yếu ớt.
"Tôi chỉ muốn giành lại tình yêu của tôi, tôi chỉ muốn anh ấy là của riêng tôi thôi mà. Có phải tôi đáng ghét lắm không, tôi làm bao nhiêu chuyện hại người như vậy khiến cho anh ấy càng xa cách tôi. Tôi đáng ghét lắm sao?" - Lam Nhã hỏi.
Nghe thấy thanh âm của cô, vì muốn yên tâm hơn nên anh tiến lại gần cô, hai tay anh đặt lên hai vai của cô trầm giọng.
"Không.. vốn dĩ tình yêu đó không hề thuộc về em, tôi giúp em lần đó là để em tỉnh ngộ ra, anh ta không hề yêu em, là em tự đa tình mà thôi." - Lập Phong nói hết những gì trong lòng, cũng mong Lam Nhã dừng ngay những hành động ngu ngốc của cô.
"Tôi thường mơ thấy anh ấy, anh ấy đối xử với tôi rất tốt... nhưng hiện thực thì anh ấy không hề thuộc về tôi." - Lam Nhã vẫn nhẹ giọng, hình như cô không còn một chút sức lực nào cả, chỉ ngồi đó mặc kệ nước mắt cứ tuông như suối.
"Em..." - Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-mat-em/2488237/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.